Ánh nắng chói chang chiếu xuống, yên bình đến mức có chút gì đó không chân thực.

Từ Nguyệt ưỡn ẹo, hít một hơi thật sâu luồng không khí mát lạnh xen lẫn mùi thơm của cháo, ưỡn người trên giường giống như con cá chép chưa kịp làm nóng được bao nhiêu đã nhảy lên.

“Muội thật sự có thể ngủ.” Hứa Nhị Nương ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh liền giễu cợt.

Nhưng nhìn thấy dáng vẻ đầu bù tóc rối của Từ Nguyệt, hai mắt sáng lên, lập tức xông vào, đè Từ Nguyệt xuống nhất quyết muốn chải đầu cho cô bé.

Từ Nguyệt vẫy cùng cũng vô ích, đành nhắc nhở tỷ tỷ đừng làm cho mình kiểu tóc quá kỳ quái.

Từ Nhị Nương vội vàng nói, không đâu, không đâu, và chải tóc cô bé gần giống như những cô gái nhỏ bên ngoài.

Nhưng trong đó vẫn có thiết kế của chính nàng ta, dây buộc tóc được dệt thành hình dáng của cánh hoa, nhìn vào thấy rõ nó tinh tế hơn những dây buộc tóc thông thường.

Không có gương, Từ Nguyệt cũng không thể nhìn được dáng vẻ của chính mình, chỉ có thể đoán được từ trong ánh mắt ngợi khen của phụ thân, mẫu thân và ca ca, rằng kiểu tóc hôm nay rất đẹp.

Ai có thể ngờ được, cô bé xuyên thành một chuyến, còn được nhà tạo mẫu làm tóc miễn phí nữa chứ.

“Đại Lang, con đừng làm việc nữa, đến chỗ phường nước phía trước lấy ít nước đi.” Vương thị dặn dò.

Từ Đại Lang dạ một tiếng, lập tức bỏ lại Từ Đại, lấy hai cái thùng gỗ mới tinh ở góc sân, chuẩn bị đi ra ngoài.

Từ Nguyệt lập tức đuổi theo: “Ta cũng muốn đi.”

Từ Đại Lang mỉm cười gật đầu, ra hiệu cho muội muội đi về phía trước.

Từ Nguyệt lấy từ trong phòng nghiên cứu ra một cái thùng nước màu lam, hỏi Vương thị: “Mẫu thân, con lấy cái thùng này ra dùng được không?”

Sợ mẫu thân cho rằng mình chỉ là ham chơi, Từ Nguyệt giải thích thêm: “ Trong nhà không có vại nước, để cho tỷ tỷ làm kỹ thuật ngưng tụ nước , nước trong đó sẽ dùng được lâu.”

Vương thị không đáp lại, chỉ nhìn về phía Hứa Nhị Nương, ánh mắt chất vấn liệu có thể dùng thùng nhựa để làm kỹ thuật ngưng tụ nước hay không.

Từ Nhị Nương gật đầu, điều này là có thể được, hơn nữa: “Con có thể tạo thêm một trận ma thuật giấu kín, để mọi người không chú ý, không để tâm đến sự tồn tại của cái thùng này.”

Từ Đạt đột nhiên cười phá lên, như thế là tiết kiệm được tiền cho một vại nước rồi.

Từ Đại Lang nghe những lời Hứa Nhị Nương nói, đưa hai cái thùng nước cho nàng ta: “Nhờ cậy vào ma thuật.”

“Gỗ không được.” Hứa Nhị Nương vô tình từ chối.

Từ Đại Lang kêu lên một tiếng đầy vẻ thất vọng, giật lấy trong tay Từ Nguyệt cái thùng nhựa cao nữa người cô bé, rồi hai huynh muội họ cùng ra ngoài lấy nước.

Từ Đại muốn đi tìm người lợp mái nhà, cầm một cái đòn gánh đi theo sau.

Ba phụ tử họ vừa ra khỏi cửa thì gặp gia đình của Vương Đại Hữu.

Vương Đại Hữu cũng muốn tìm người tu sửa căn nhà, Từ Đại đưa đòn gánh cho Từ Nguyệt vác, hai nam nhân cùng nhau đi trước.

Đồng thị gánh trên vai một cái thùng nước rỗng, đúng lúc muốn đi lấy nước, vì vậy đám người Từ Nguyệt cùng nhau chầm chậm đi về phía phường nước.

Đại Nương nhà họ Vương dẫn theo đệ đệ đi theo sau lưng mẫu thân, trên mặt tràn trề nụ cười, ánh mắt hết nhìn bên này lại nhìn bên kia với đầy sự tò mò đối với môi trường sống hoàn toàn mới mẻ này.

Phía Thành Bắc này có một cái giếng lớn, trên đó đặc biệt dựng một cái đình, người dân sinh sống ở đây mỗi sáng đều đến đây lấy nước.

Người lui tới đây rất nhiều, và có khá nhiều cậu bé tuổi như Từ Đại Lang, một đứa trẻ lớn chừng này lao động vất vả trong gia đình, đã trông chững chạc giống như một người trưởng thành.

Cũng có những người trạc tuổi Từ Nguyệt, mỗi người khiêng một thùng gỗ nặng gần bằng mình, nhích từng bước di chuyển về nhà.

Người lớn gặp ở trên đường đều đã nhìn quen, thỉnh thoảng cũng sẽ giúp bọn nhỏ xách một chuyến, tình làng nghĩa xóm thuận hòa mà.

Huynh muội Từ Nguyệt cố ý đợi mọi người lấy nước xong và rời đi mới đưa thùng nhựa của nhà mình xuống giếng để lấy nước.

Mất khoảng một phút, toàn phải dựa vào Từ Nguyệt giả làm một đứa trẻ vừa nghịch nước vừa lấy nước mới không gây nghi ngờ.

Khi thùng nhựa đã đầy nước, Từ Đại Lang nhấc thùng nước lên, nhìn xuống bề mặt giếng, mực nước sâu khoảng 10 cm.

Cũng may lúc đó ít người, không có người nào chú ý đến vấn đề mực nước, nên xong việc rời đi.

Đồng thị sớm đã đổ đầy nước, nhưng nhìn thấy Từ Nguyệt cứ mãi nghịch nước bên giếng nước, mà Từ Đại Lang cũng không quan tâm đến cô bé, sợ cô bé rơi xuống giếng nước nên nàng ấy vẫn đứng chờ ở bên cạnh.

Mãi cho đến khi Từ Nguyệt xem chừng đã chơi chán rồi, lúc này hai nhà mới gánh nước quay về.

Bản thân thùng nước được làm bằng gỗ có trọng lượng nhất định, một người lớn như Đồng thị gánh hai thùng nước rõ ràng cũng tốn rất nhiều sức.

So với nàng ấy, Từ Đại Lang một mình gánh ba thùng nước, bước đi vững chãi, còn rảnh một tay dắt theo muội muội, điều này khiến hắn ta trở nên nổi bật.

Những người đi ngang qua huynh muội họ đều không khỏi ngoái lại nhìn rồi tặc lưỡi ngạc nhiên.

“Sức lực của tiểu tử mới đến này không tệ nhỉ!” Có người cảm thán.

Người da mặt dày, trực tiếp đi theo, truy hỏi phía sau hai huynh muội:

“Phía Thành Tây cần người khuân vác, mỗi ngày một người trả năm đồng, còn bao một bữa cơm. Tiểu tử ngươi có muốn cùng đi với thúc thử xem sao hay không?”

Nhưng hắn ta không muốn, thiếu niên phớt lờ lời hỏi thăm của hắn ta và tự mình bước đi.

Nam nhân khả nghi lại tiến sát thêm hai bước, gần như đã gần đến trước người Từ Nguyệt, đây là điều cấm kỵ của Từ Đại Lang, vì vậy hắn ta lập tức xoay người, trả lời một cách lạnh lùng: “Không đi!”

Đồng thời giơ tay làm động tác cảnh cáo, ra hiệu cho người này không được đi theo.

Người đó sửng sốt trước hành động này, nhưng người ta đã từ chối hắn, vì vậy hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc từ bỏ.

Nhưng nghĩ đến chuyện mình bị một tên tiểu tử làm cho sợ hãi, hắn thẹn quá hóa giận, ở phía sau lầm bầm một tiếng sau lưng hai huynh muội rồi mới rời đi.

Đồng thị nhìn người đó giận giữ bỏ đi, lại nhìn thấy hai huynh muội nhà họ Từ đang đi phía trước, mỉm cười bất lực và lắc đầu.

Buổi sáng trời còn hơi se lạnh, nàng ấy đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, không nhịn được đành ho khan hai tiếng.

Sợ các con nhiễm lạnh, giục hai đứa trẻ nhanh chóng đi về nhà.

Từ Đại Lang đã gánh nước vào cửa nhà, Từ Nguyệt ở ngoài cổng nhìn Đồng thị đi vào cửa nhà họ, lúc này mới khẽ cau mày bước vào cửa.

“Thẩm thẩm của nhà họ Vương hình như bị ốm rồi.” Từ Nguyệt nói nhỏ với tỷ tỷ.

Từ Nhị Nương “Hả?” một tiếng, nàng ấy bị ốm, người ta có chồng có con, liên quan gì đến muội?

Nhìn vào ánh mắt của tỷ tỷ, cũng cảm thấy mình lo lắng quá nhiều, nhún nhún vai, không nghĩ nữa.

Vào giữa buổi sáng, Từ Đại và Vương Đại Hữu về đến, hai người họ đến nha phủ để nhận lương thực cứu trợ, hai mươi cân đậu nành, ba mươi cân kê và mười cân lúa mì, tổng cộng là sáu mươi cân lương thực.

Từ Đại bưng một bao đựng đầy lương thực đi vào nhà, còn quay đầu gọi với ra ngoài: “Vào đi.”

Gọi ai vậy nhỉ?

Mấy người trong nhà nhìn ra cửa, thì ra là gọi người thợ đến sửa nhà.

Có ba người thợ đến, đẩy một chiếc xe cút kít, trên xe đều là tranh được chải kỹ, chuyên dùng để lợp mái nhà.

Với điều kiện hiện tại của nhà họ Từ, căn bản không dám nghĩ đến gạch ngói, chỉ vì ít tranh này mà đã phải dùng nửa tấm lụa tơ tằm, còn chưa tính đến chi phí nhân công.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play