Những cây đuốc nối thành hàng dài liên tiếp như một con rồng lửa xuất hiện trên quan đạo, tiếng vó ngựa cuồn cuộn của mấy vạn người chạy nhanh về phía huyện Xương Ấp, một lá cờ màu đỏ cũ kĩ tùy ý phất ra trong ánh lửa, khuôn mặt hung ác của tay cầm cờ khiến người khác giật mình.
Nhưng những binh lính này ăn mặc cũng không thống nhất, vũ khí trong tay cũng đủ loại, thứ duy nhất thống nhất chính là trên cánh tay bọn họ đều buộc vải đen.
Ký ức thuộc về nguyên thân trong đầu Từ Đại hiện ra, âm thanh của hắn đều trở nên sắc bén:
“Không hay rồi! Là lưu dân khởi nghĩa được hình thành từ bọn thổ phỉ và bọn cướp, mau chạy! “
“Nhị Nương, Ấu Nương, mau đứng lên, chúng ta phải đi ngay lập tức!”
Từ Nguyệt và Từ Nhị Nương vừa mới nằm xuống không lâu, Vương Thị đã vội vội vàng vàng chạy về mau chóng kéo hai người từ trong chăn ra.
Nàng ta cầm dây thừng trong tay, cuộn chiếu cỏ và chăn đệm lại thành cuộn, nhét cái gánh nhỏ của hai tỷ muội vào trong chăn, rất nhanh đã buột thành một cái túi hành quân, đưa cho Từ Nhị Nương.
“Con có thể mang được không?” Vương Thị hỏi.
Từ Nhị Nương gật gật đầu, vát chăn lên lưng, khó hiểu hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế, vì sao chúng ta phải đi ngay bây giờ?”
Từ Nguyệt đã tự mình xỏ xong giày cỏ, lo lắng nhìn Vương Thị.
Từ Đại ở bên kia đã cuốn nắp giường ra, ông ta không cột túi hành quân, Vương Thị đi lên làm thay, vừa đóng gói hành lý vừa giải thích:
“Quân lưu dân đã đuổi tới rồi, có thể đoạt được huyện thành trước khi trời sáng, rất nhanh sẽ tràng vào các thôn lớn, bây giờ chúng ta phải đi ngay!”
Nếu không tiếp theo sẽ gặp phải những nguy hiểm không thể nào đoán trước được.
Trong đầu Từ Nguyệt còn giữ lại ký ức về quân đội nhân dân thế kỷ 21, có tổ chức có kỷ luật, không lấy một cái kim sợi chỉ của người dân.
Nhưng nàng đã đọc sử sách rồi, cái gọi là quân lưu dân, trên thực tế chính là giặc cỏ, thổ phỉ, cường đạo, dưới miệng lưỡi cổ vũ, có lẽ thật sự có nông dân đến đường cùng gia nhập vào trong đó.
Nhưng nếu dân chúng bình thường gặp phải đội ngũ như vậy, chết cũng xem như là giải thoát. Ở thời đại thịnh hành buôn bán nô lệ này, con người chính là tiền tài, những tên giặc cỏ kia sẽ không bỏ qua bất kỳ ai.
Nam nhân thì trực tiếp giết, nữ nhân thì đem bán làm nô lệ, trẻ con nhỏ quá thì trực tiếp ném ở ven đường bị ngựa loạn giẫm chết, thảm không sao tả hết.
Lúc này đây Từ Nguyệt mới mơ hồ cảm giác được mình rốt cuộc đang ở một thời đại dã man như thế nào.
…
Vốn dĩ cả nhà đã định rời đi rồi, đồ đạc đã chuẩn bị xong từ sớm.
Vương Thị mang túi hành quân đã đóng gói xong lên người, cầm cung tiễn và liềm lên.
Từ Đại mang theo một cái giỏ đầy thức ăn, nhặt đuốc và dao củi duy nhất trong nhà.
Từ Nhị Nương mang hành lý và chăn đệm của hai tỷ muội, Từ Nguyệt còn quá nhỏ, không cần mang theo cái gì.
Trước sau không quá năm phút, cả nhà đã tập trung xong.
“A Nương!”
Trước khi cả nhà xuất phát, Từ Nguyệt vội vàng hô một tiếng, nhìn về phía kho củi khép hờ.
Vương Thị nhíu mày, nhưng cũng không nói gì, dù sao đó cũng là một sinh mệnh đang sống.
Trong mắt Từ Đại lộ ra vài phần phiền não, đối với sự chần chờ của Vương Thị, ông ấy tự động mang theo sự nhân từ của phụ nhân.
Không có ai phản đối, Từ Nguyệt vội vàng lao vào phòng củi, cởi bỏ dây trói tay chân cho Từ Đại Lang đã tỉnh lại.
“Ca ca, quân lưu dân tới rồi, chúng ta phải rời khỏi nơi này, ca ngoan ngoãn nghe lời có được không, chúng ta cùng đi.”
Từ Nguyệt căng thẳng lại chờ mong nhìn thiếu niên mười hai tuổi yếu ớt trước mặt này, hy vọng hắn ta có thể tranh thủ cơ hội này.
May mắn là, mặc dù ánh mắt của Từ Đại Lang căm thù nhìn ba người ngoài cửa, nhưng vẫn gật mạnh đầu với nàng, cũng trực tiếp ôm nàng trước người.
Đừng nhìn thân thể hắn ta yếu đuối, một thân sức lực to lớn kia, ở Từ gia nói hắn ta là thứ hai, thì không ai dám nhận thứ nhất, huống chi là dưới tiền đề đã được ăn no, ôm một đứa bé mấy chục ký vẫn rất dễ dàng.
Vương Thị đi trước, ngay sau đó là Từ Nhị Nương, sau đó là Từ Đại cầm đuốc, cuối cùng mới là Từ Đại Lang ôm Từ Nguyệt.
Một nhà năm người bước nhanh đến cửa thôn, lúc đi ngang qua mấy hộ gia đình có thể còn có người sống, Vương Thị đều đánh mạnh vào cửa thông báo tin tức quân lưu dân sắp đến.
Còn về những người này có tin hay không, chạy hay không thì là lựa chọn của bọn họ, nàng ta đã làm trọn tình người rồi.
Hành động này đã trì hoãn không ít thời gian, Từ Đại có chút lời muốn nói, nhưng rồi lại thôi.
Chính là cái gọi, đại trượng phu có thể nhẫn nhịn! Người thức thời là trang tuấn kiệt! Bây giờ tu vi của ông ấy đã hoàn toàn mất, còn phải dựa vào nữ tử này, trước tiên vẫn là nên chịu đựng vậy.
Đi tới cửa thôn, nhìn sao Mai ở chân trời, Từ Đại ngưng thần bấm đốt ngón tay tính toán, đang định báo ra kết quả mà mình tính ra, Vương Thị đã đối chiếu với hướng gió, thế núi, cùng kinh nghiệm hành quân hướng về phía tây bắc sơn mạch:
“Chúng ta đi về phía núi tránh né quân lưu dân, sau đó tính bước tiếp theo.”
Từ Đại sửng sốt một chút, thầm nghĩ Vương Thị này chẳng lẽ là đồng đạo?
Nếu không làm sao có thể nói ra kết quả giống như ông ấy tính?
Vương Thị thế mà sải bước về phía trước, Từ Đại không kịp suy nghĩ nhiều, quay đầu lại nhìn thoáng qua huynh muội Từ Nguyệt, ý bảo bọn họ đuổi theo.
Biết một nhà mình đều đã đổi tim, hài tử đều không phải là tiểu hài tử thật sự, hơn nữa nhìn qua giống như đứa nhỏ Từ Nguyệt còn có Từ Đại Lang kiệu phu miễn phí này, Vương Thị bước đi như bay, khiến Từ Nhị Nương đi theo phía sau nàng hận đến nghiến răng sau.
Mắt thấy đám người Vương Thị đã cách mình ra một mảng lớn, Từ Nguyệt vội vàng thúc giục ca ca nhìn qua ngốc nghếch mau chạy lên.
Không nghĩ, Từ Đại Lang hiểu sai, ôm nàng xông ra ngoài như gió xoẹt, vượt qua Từ Đại, đuổi kịp Vương Thị, chớp mắt một cái đã lao vào trong rừng rậm!
Ba người nhìn đến ngơ ngác, trong cơ thể Từ Đại Lang rốt cuộc là cái gì!
Từ Nguyệt: “...”
Nàng thật sự rất ngốc!
Cảm nhận được gió mạnh thổi qua hai má, Từ Nguyệt khôi phục lại tinh thần, vội vàng hô dừng lại.
Từ Đại Lang trái lại rất nghe lời, vội vàng dừng lại, chim trong rừng kinh hãi bay đi, bụi bặm xốc lên khiến Từ Nguyệt ho khan không ngừng.
“Gào gào!” Trong miệng Từ Đại Lang lại phát ra tiếng gầm gừ lo lắng không phải của người, ánh mắt ửng đỏ lo lắng nhìn nàng, vẻ mặt luống cuống.
Từ Nguyệt ho khan xong, rất nghiêm túc hỏi hắn ta: “Ca ca huynh có biết nói tiếng người không?”
“A?” Hắn ta nghiêng đầu, tròng mắt nghi hoặc đảo quanh, sau đó gật gật đầu, lại lắc đầu.
Từ Nguyệt: “Được rồi, ta đã biết rồi, ca ca không biết nói tiếng người, nhưng có thể học đúng không?”
Thiếu niên dừng vài giây mới gật gật đầu.