Từ Nguyệt phát hiện người trong nhà đều kế thừa trí nhớ của nguyên chủ, cho nên, Từ Đại Lang hẳn là cũng có ký ức của nguyên chủ.
Mà mặc kệ hắn ta rốt cuộc là cái gì, nếu thân thể hắn ta là người, vậy hẳn là có thể nói chuyện với người khác.
Sau này từ từ dạy vậy. Từ Nguyệt nâng trán suy nghĩ.
Tiếng bước chân truyền đến, ba người tụt lại ở phía sau cuối cùng cũng đuổi đến, Từ Nhị Nương trước sau đánh giá Từ Đại Lang từ trên xuống dưới một lần, trong mắt tràn đầy hứng thú, ánh mắt trần trụi kia, hận không thể giải phẫu hắn ta ngay tại chỗ.
Từ Đại Lang mở hai mắt ra, gầm một tiếng về phía Từ Nhị Nương, Từ Nhị Nương hoảng sợ bất ngờ không kịp đề phòng, sau đó lộ ra nụ cười quái dị, khiêu khích một tiếng.
Ỷ vào có muội muội ngăn cản được tên quái nhân này, nàng ta căn bản không có sợ hãi, đắc ý đuổi theo bước chân của Vương Thị.
“Ấu Nương, có gì không kịp thì lên tiếng với ta.” Từ Đại lo lắng dặn dò, vẫn tràn ngập kiêng kỵ đối với đứa con trai cả Từ Đại Lang này.
Từ Nguyệt nhu thuận gật gật đầu, “Con biết rồi phụ thân.”
“Ngoan” Từ Đại thân thiết đưa tay muốn vỗ vỗ đỉnh đầu của nữ nhi, không nghĩ tới vừa mới đưa tay ra, ánh mắt của Từ Đại Lang bỗng nhiên lộ ra hung quang, một tay ôm chặt Từ Nguyệt, một tay nhanh chóng đánh tới về phía ông ấy.
Đôi mắt của Từ Đại tối sầm lại, nhanh chóng nghiêng người tránh đi, nắm chặt đao bổ củi trong tay.
“Ca ca!”
Từ Nguyệt hét lên một tiếng, Từ Đại Lang lâm đại địch lúc này mới dừng động tác tấn công lại, hai tay ôm lấy nàng, thân thể hơi cong xuống, hai chân chùn xuống, trợn mắt trừng Từ Đại, tư thái đề phòng.
Chỉ cần có người dám làm tổn thương đến đứa nhỏ trong ngực hắn ta, hắn ta lập tức sẽ xông lên xé rách cổ họng của đối phương!
“Từ Đại, Ấu Nương!” Vương Thị ở phía trước hô.
Lúc này phụ tử trong lúc đối đầu mới buông tha cho đối phương, tăng tốc chạy đi.
Chân trời nổi lên màu trắng xám, trong thành thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu gào giết chóc, cả nhà Từ Nguyệt sợ tới mức không dám dừng lại một chút nào, dọc theo đường nhỏ trên núi, đi liên tù tì hai canh giờ.
Đợi đến khi phía sau thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu giết chóc, mặt trời đã ló lên.
Mặt trời đã ló dạng, nhiệt độ xung quanh tăng nhanh, còn chưa đến 8 giờ, mặt trời phơi trên đỉnh đầu đến đầu váng mắt hoa.
Từ Đại Lang cứ như không biết mệt mỏi, máy móc bước từng bước về phía trước, Từ Nguyệt ở trong ngực hắn ta lại bị hơi nóng trên người hắn ta tản ra nướng đến cả mặt đỏ bừng, cả người đầy mồ hôi nóng.
Lại nhìn về phía Từ Nhị Nương tám tuổi, gian nan nhấc hai cẳng chân nhỏ bước đi, vác bao hành quân, một tay đặt trên thắt lưng quần Vương Thị mượn lực, mới có thể nhấc hai chân lên.
Nàng ta thở hồng hộc, trên đầu đầy mồ hôi, hình như thân thể đã sắp đến cực hạn rồi, nghiến răng nghiến lợi khuôn mặt dữ tợn, lúc nào cũng có thể buông tay ngã nhào trên mặt đất.
Vương Thị cũng không để cho nàng ta dừng lại, vừa nhấc nửa người Từ Nhị Nương lên lấy bao hành quân trên người nàng ta ném cho Từ Đại vẻ mặt càng ngày càng khó coi, vừa quay đầu lại nói với mọi người:
“ Kiên trì thêm chút nữa, mặt trời quá lớn, chúng ta không thể dừng lại ở nơi không có vật che chắn này, đi thêm một giờ...” Ý thức mình dùng từ không chính xác lắm, Vương thị lập tức đổi thành nửa canh giờ, sau đó tiếp tục: “Gần phía nam ngọn núi này có một thôn làng, là nơi dân làng gần đây lấy củi, cây cối thưa thớt.”
“Nhưng phía bắc do tiến vào quá sâu, rừng rậm còn giữ nguyên hiện trạng, ngoại trừ thợ săn thì gần như không có người đi vào, chờ đến nơi đó thì chúng ta có thể nghỉ ngơi.”
Nói xong, lại bảo Từ Đại lấy ống trúc chứa đầy nước muối ra, mỗi người uống một ngụm bổ sung năng lượng, rồi tiếp tục đi.
Lúc trước Vương Thị đánh dã vật đều là đánh từ rừng rậm này trở về, qua nhiều lần đã tương đối quen thuộc với địa hình này, cố hết sức mang người nhà đến nơi an toàn hơn.
Nửa canh giờ sau, một mảnh rừng rậm rạp trong miệng Vương Thị cuối cùng cũng đã xuất hiện trước mắt mọi người.
Vừa bước vào rừng rậm râm mát, Từ Nhị Nương đã nằm trên bụi cỏ, mệt mỏi không thôi.
Mà Từ Đại Lang ôm Từ Nguyệt trước người lại còn muốn đi về phía trước, rõ ràng trên đỉnh đầu đã đổ đầy mồ hôi nóng bức, trong miệng thở hổn hển, thân thể đã cực kỳ mệt mỏi, nhưng tinh thần của hắn ta lại cực kỳ phấn khởi.
Ngay từ đầu Từ Nguyệt không nhận ra chuyện này có gì không đúng, nhưng bây giờ lại nhìn, lại ý thức được Từ Đại Lang không đúng lắm.
Nếu để Từ Đại Lang đi tiếp như vậy, thân thể của hắn ta không chừng có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, mà bản thân hắn tư còn không nhận ra được.
Từ Nguyệt vội vàng hô dừng lại, Từ Đại Lang còn muốn đi tới lúc này mới đột ngột dừng lại, cúi đầu nhìn nàng ở trong ngực, hơi nghiêng đầu, đôi mắt hàm chứa lo lắng cùng nghi hoặc, trong miệng a a ô ô, cứ như đang nói:
Nguy hiểm, phải mau chóng chạy trốn, không thể dừng lại!
“Ca ca, huynh phải nghỉ ngơi rồi.” Từ Nguyệt vừa nói vừa trượt xuống từ trong ngực hắn ta.
Cúi đầu nhìn, ôi tên nhóc này, toàn bộ y phục trước người nàng đã bị mồ hôi trên người Từ đại Lang làm ướt sũng rồi.
Lại ngẩng đầu nhìn Từ Đại Lang, toàn bộ y phục đều đã ướt đẫm hết, đang thở hổn hển, đôi môi trắng bệch, da dẻ khô nứt.
Trạng thái của hai người lớn thì tốt hơn rất nhiều, Từ Đại hình như có phương pháp thổ nạp hô hấp đặc biệt, ngoại trừ tình huống tồi tệ này khiến cho sắc mặt của ông ấy càng ngày càng khó coi ra, trước mắt không nhìn ra có chỗ mệt mỏi gì.
Vương Thị cũng không sao, dù sao cũng là cao thủ thể thuật cấp bậc SSS, mặc dù thân thể hiện tại không phải thân thể ban đầu, thể lực giảm bớt, nhưng trình độ vận động này đối với nàng ta mà nói hoàn toàn không tính là gì.
Từ Đại nhìn Vương Thị để đám nhỏ tập hợp lại, không để cho các nàng trực tiếp ngồi xuống nghỉ ngơi, trái lại là để cho bọn họ làm mấy động tác giản cơ kỳ quái, mới phát thức ăn và nước uống cho bọn họ.
Đây lại là thứ ông ấy không thể hiểu được, không thấy bọn nhỏ đã mệt lắm rồi sao?
Có thời gian này để cho bọn họ nghỉ ngơi thêm chút không tốt sao?
Vương Thị nhận ra ánh mắt hoang mang khó hiểu của Từ Đại thì ngầm khinh bỉ, trong lòng chửi bới ông ấy là người thiếu hiểu biết, nhưng vẫn giải thích.
Dù sao cũng là đối tác tiếp theo, dốt quá sẽ làm chậm trễ.
“Đây gọi là giản cơ, có thể khiến cho cơ thể đạt tới trạng thái tốt hơn, tránh tổn thương cơ xương khớp.”
“Bọn nhỏ chưa từng vận động mạnh như vậy, nếu như không điều chỉnh tốt trạng thái thân thể, ngày mai chúng sẽ không thể đi được.”
“Nếu như ngày mai bọn nhỏ ngay cả chút năng lực hành động này cũng không có, nếu gặp phải nguy hiểm thật sự, ngươi và ta lại phải lo cái này rồi lại phải lo cái kia, chúng ta đều sẽ xong đời hết mất!”