Rất nhiều thiếu nữ trong thôn ngay cả bộ quần áo cũng không có, bình thường trốn ở trong chăn, cũng không ra cửa, cũng không tiếp khách, chỉ có đến lúc xuất giá, mới có thể có được một bộ xiêm y mặc ra cửa.

Nữ tử có thể được một thân xiêm y mới xuất giá, chính là của hồi môn thể diện nhất.

Trong thời đại lạc hậu của dòng chảy tiền bạc này, vải thậm chí còn tốt hơn so với vàng bạc châu báu, lụa và các loại vải lụa khác cũng là tiền tệ cứng của mấy tên thương gia.

Từ Nhị Nương vừa bóp mũi vừa lấy từ trong rương gỗ rách tản ra khí tức mục nát ra một khối ga trải giường “phong cách hiện đại”, xếp quần áo của hai chị em thành một đống đặt ở đầu giường.

Từ Nguyệt trong phòng ngoài phòng dạo một vòng, thấy cha mẹ chị gái không đựng nồi chén gạo lại, đoán được bọn họ có thể không chú ý tới giá trị của mấy thứ này, yên lặng cất toàn bộ năm cái chén gốm rách trong nhà, một cái hũ sành nấu cơm nấu thức ăn đi, đặt ở trong cái sọt cha mẹ đặt thức ăn.

Còn lại chính là chiếu và chăn ngủ, đêm nay còn phải ngủ một đêm, sáng mai thức dậy thu dọn là được.

Chuẩn bị tất cả thỏa đáng, cái nhà này thật sự là nghèo đến không có gì để lấy, Vương Thị tắt lửa, buộc cửa lại, mỗi người trở về phòng nghỉ ngơi.

Đây là một đêm không trăng, cả thôn trang một mảnh tối đen, gió ở ngoài vù vù thổi vào trong phòng, tựa như thế gian này chỉ có một nhà này còn sống.

Từ Nguyệt bửng tỉnh khỏi sự bất an, nhìn thấy bóng cây ngoài cửa sổ lay động, giống như quỷ mị giương nanh múa vuốt nhào tới.

Dưới sự ảnh hưởng của sự ưu tư bất an khó hiểu này, Từ Nguyệt ban ngày nhìn thấy người chết đều không cảm thấy sợ hãi, đột nhiên sợ hãi ôm lấy Từ Nhị Nương bên cạnh.

Động tĩnh lớn như vậy, Từ Nhị Nương bừng tỉnh, đầu tiên sửng sốt, sau đó khóe miệng nhếch lên, hai tay vỗ nhẹ lưng muội muội trong ngực, khẽ dỗ dành: “Ta ở đây, ta ở đây.”

Nghe được tiếng trấn an ôn nhu, cảm xúc bất an mãnh liệt trong lòng Từ Nguyệt lúc này mới chậm rãi ổn định lại.

Đúng lúc này, gió bên phòng bỗng nhiên lớn lên, thổi đến cửa phòng cách vách vang lên tiếng “kẽo cà kẽo kẹt”, không biết tại sao, Từ Nguyệt bỗng nhiên nghĩ đến lão đầu cách vách kia.

Sự bất an mãnh liệt vừa mới đè xuống lại dâng lên!

“Tỷ, muội muốn sang phòng bên cạnh xem một chút.” Từ Nguyệt nhỏ giọng cầu xin: “Tỷ đi cùng muội được không?”

Từ Nhị Nương ừm một tiếng, cô bé tựa như người trời sinh đi lại được trong bóng đêm, bóng cây quỷ mị giương nanh múa vuốt chỉ có thể trở thành bối cảnh chói rọi vĩ đại của cô bé.

Từ Nguyệt nhìn Từ Nhị Nương đứng lên mang giày cho mình, bỗng nhiên cảm thấy cô bé cũng không xa lạ như vậy.

Hai tỷ muội mở cửa phòng chuẩn bị đi ra ngoài, Từ Đại và Vương Thị cách vách thật ra đã sớm bị hai người đánh thức, cũng đi theo.

“Cha, mẹ?” Từ Nguyệt không nghĩ tới việc cha mẹ cũng bị đánh thức.

“Hai đứa nhóc các con hơn nửa đêm chuẩn bị làm gì? Ban đêm nguy hiểm như thế nào, con không biết sao?” Vương Thị nhíu mày chất vấn.

Từ Đại cũng không vui nhìn hai tỷ muội, con nít phải ra dáng con nít, có việc phải báo trước với người lớn.

Từ Nguyệt biết bọn họ lo lắng cho sự an toàn của mình, nói hết sự bất an trong lòng ra.

“Con nghĩ tới đi xem lão đầu kia thế nào rồi, một mình ông ta, có chút đáng thương.” Từ Nguyệt nói như vậy.

Nhưng trên thực tế, cô bé đã có một linh cảm xấu.

“Cùng đi, Từ Đại ngươi đi lấy đuốc.” Vương thị rất nhanh đã đưa ra quyết định.

Từ Nguyệt hơi sững sờ, Từ Đại đã châm đuốc đi tới, thấy vẻ mặt ngây ngốc của cô bé, không khỏi lại có chút buồn cười, nhịn cười thúc giục nói: “Không phải con là người tốt sao?”

“Đi thôi.”

Từ Nguyệt gật gật đầu, một nhà bốn người ra khỏi hàng rào trong sân, đi về phía nhà cách vách.

Hai nhà cách nhau không xa, không được mấy bước đã đi tới trước ngôi nhà ban ngày Từ Nguyệt tới.

Cửa lớn mở rộng, bị gió thổi lung lay sắp đổ, lão đầu lúc trước ngồi ở ngưỡng cửa đã không còn ở đây nữa.

Nhìn sân tối như mực chỗ cửa nhà, Từ Đại và Vương Thị liếc nhau, để Từ Nhị Nương dắt muội muội, giơ đuốc bước vào trước.

Trong viện trống rỗng, đồ vật có chút tác dụng đều đã bị người cướp đi. Một đường đi đến gian nhà chính, một cái chiếu lộ ra trước mặt hai vợ chồng, mà trên chiếu kia, là một lão già khoan thai.

“Chết rồi.” Từ Đại đạm mạc nói.

Ánh mắt Từ Nhị Nương sáng ngời, có nghĩa là luyện kim sư không muốn làm vong linh pháp sư không phải là quang minh ma pháp sư tốt!

Thi thể trước mắt này, không phải là tài liệu vong linh tốt nhất sao?

Từ Nhị Nương hưng phấn dắt Từ Nguyệt muốn tiến lên xem, bị Từ Nguyệt gắt gao kéo một cái: “Muội không muốn nhìn!”

Cặp mắt to kia sợ hãi nhìn cô bé, trong lòng Từ Nhị Nương mềm nhũn, bất đắc dĩ dừng bước, khẽ vuốt ve đỉnh đầu, rất hưởng thụ cảm giác được muội muội ỷ lại này.

“Muội muội đáng thương của tỷ, nữ thần ánh sáng sẽ phù hộ cho muội.” Cô bé mỉm cười an ủi.

Từ Đại nhíu mày, thầm nghĩ cái đứa con gái này cứ nói cái gì vậy, sao hắn nghe chẳng hiểu câu nào?

Vương Thị thở dài một hơi, xoay người nói với con gái nhỏ đang kinh sợ: “Chôn đi. “

Từ Nguyệt gật đầu, sắc mặt Từ Đại hơi trầm xuống, hắn không muốn dính vào những chuyện nhân quả vô vị này.

Từ Nhị Nương nhún nhún vai, cô bé không sao cả.

Địa vị chủ nhà Vương Thị tạm thời không cách nào lay động, nàng nói chôn thì phải chôn, bằng không bọn họ sao có mặt mũi mà kế thừa “Gia sản” của lão đầu?

Từ Nhị Nương rất hiểu chuyện này, dắt Từ Nguyệt không muốn đối mặt với lão đầu đã chết kia đi lục lọi khắp nơi trong phòng, chỉ tiếc lão đầu trước đó cũng đã bị người ta tranh một lần, tỷ muội họ tìm nửa ngày cũng không tìm được thứ gì có thể dùng được.

Bóng tối tựa hồ không ảnh hưởng đến tầm mắt của mọi người và Từ Nguyệt, đuốc để lại cho hai tỷ muội, Từ Đại cùng Vương thị dùng chiếu bọc thi thể lão nhân lại, nâng ra ngoài, chuẩn bị tìm sườn núi đi chôn.

Ở nhà lão đầu chỉ tìm được một cái túi nước, hai chị em Từ Nguyệt cầm đuốc về nhà trước.

Ngày xưa ban đêm đưa tay không thấy năm ngón tay, cho dù thị lực của Vương Thị không tệ cũng chỉ miễn cưỡng nhìn ra vài đường, toàn bộ dựa vào trí nhớ của bản thân với thôn trang, mới thuận lợi đi đến sườn núi nhỏ ở cửa thôn.

Địa thế toàn bộ thôn đều tương đối bằng phẳng, núi rừng bốn phía không cao, chỉ có chỗ sườn núi nhỏ này địa thế hơi cao một chút, đứng ở trên sườn núi, có thể nhìn thấy quan đạo xa xa thông đến huyện Xương Ấp, trị sở của quận Sơn Dương.

Từ Đại và Vương Thị đào một cái hố nông nhanh chóng chôn xác lão đầu, đang xoay người chuẩn bị trở về, bên tai truyền đến tiếng động lạ, hai vợ chồng quay đầu lại nhìn, sắc mặt thay đổi lớn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play