Chảo dần nóng lên, dầu thực vật trong chảo sủi bọt khí lên, phát ra tiếng “xèo xèo xèo”.
Xem chừng lửa cháy gần được rồi, Từ Nguyệt đem bánh sủi cảo cấp đông trong hộp cơm cho vào trong chảo, dùng xẻng gỗ nhỏ đảo qua đảo lại, sủi cảo dần dần được chiên thành màu vàng khiên.
Rất nhanh, một mùi dầu trộn lẫn với mùi thịt bay ra, Từ Đại Lang háo hức nhìn theo, cổ họng mấp máy, nuốt “ừng ực” một ngụm nước bọt lớn.
“Đây là cái gì?” Hứa Nhị Nương vừa cố gắng tiết chế giữ cái tay muốn động đậy của mình, vừa tò mò hỏi.
Từ Nguyệt nghiêng đầu nhìn nàng ta cười: “Là sủi cảo, thịt bằm và bắp cải được bọc trong lớp bột mì, chiên ngập trong dầu cho đến khi vàng đều cả hai mặt, lúc ấy trở thành sủi cảo chiên, cắn một miếng, ngậm mà nghe.”
“Ực...” Từ Nguyệt nói ra, lại khiến cho bản thân thèm thuồng đến mức chịu không được phải nuốt nước miếng.
Từ Nhị Nương nhớ rằng muội muội của mình từng có một giấc mơ, trong mơ cô bé lấy cánh tay của nàng ta làm bánh sủi cảo và phun nước bọt cả tay, đột nhiên hiểu ra.
“Thì ra đây chính là sủi cảo, chẳng trách ngươi trong mơ chảy cả nước bọt.”
“Đã được chưa? Có thể ăn được rồi chứ?” Từ Nhị Nương thúc giục.
Từ Nguyệt lại lật một mặt của bánh sủi cảo, thấy gần như đã chín, cô bé dùng xẻng gỗ nhỏ cho sủi cảo đã chiên vào hộp cơm nhựa, tắt lửa, thu hồi lại bếp ga.
Lúc này trong sân truyền đến tiếng động, ba huynh muội họ thò mặt ra nhìn, chính là Từ Đại và Vương thị đã về đến.
Vương thị dùng chân đá cửa để mở ra, hai tay đều đã xách đầy thứ, có đêm và chăn, còn có một số đồ dùng hàng ngày như nồi niêu xoong chảo.
Từ Đại đi theo phía sau, trên đầu đội mấy cái án kỷ, hai tay cầm mấy tấm gỗ dài, sau lưng còn cõng một cái rương đựng đầy dụng cụ mới.
Từ Nguyệt trông thấy, cô bé vội vàng gọi Từ Đại Lang chạy ra giúp một tay, bản thân xếp đặt sủi cảo chiên đâu ra đấy rồi cũng theo bọn họ ra sân.
Vương thị chuyển đồ đến căn phòng phía tây, Từ Nhị Nương giúp nàng ấy soạn đồ ra.
Từ Đạt và Từ Đại Lang đến gian nhà chính không có mái nhà, Từ Nguyệt đi theo sau họ, thấy không có gì để giúp đỡ, cho nên cô bé đã đến xem cái rương dụng cụ mà phụ thân đã mang về.
Có rìu, búa, kềm, bào, tẩu mực, lề khóa và các dụng cụ mà thợ mộc thường dùng.
Từ Đại nhờ Từ Đại Lang giúp ông ấy dỡ tấm gỗ và án kỷ ra đặt ở góc tường, quay lại thì nhìn thấy con gái đang ngồi xổm bên cạnh cái rương dụng cụ, bất lực giải thích:
“Rõ ràng là có thể nhờ người giúp làm đồ làm sẵn, thế nhưng mẫu thân con nhất quyết mua dụng cụ về tự làm, nói rằng nàng không chấp nhận được tay nghề của những người thợ mộc khác.”
“Mẫu thân có thể làm được đồ dùng gia đình?” Từ Nguyệt kinh ngạc quay đầu nhìn vào trong sân, Từ Nhị Nương đang múc nước cho Vương thị rửa mặt mũi tay chân.
Vương thị cười ha ha một tiếng, đầu tiên là châm chọc Từ Đại, “Phụ thân con cho rằng ông ấy có nhiều tiền trong túi nên sắp lung lay rồi, mà không biết được rằng những thợ mộc kia ra giá cao không thể chấp nhận được.”
“Nàng vẽ bản vẽ đó vốn đã hiếm thấy rồi, những thứ đặc biệt làm ra, người ta ra giá cao cũng không có gì sai.” Từ Đại không cam lòng chịu thua kém trả đũa lại.
Vương thị cũng lười tranh luận với ông ấy, chuyện này hai người tranh cãi một hồi cũng không có kết quả gì, nàng cười nói với cô con gái đang ngồi xổm trước hộp dụng cụ với vẻ mặt có vẻ sùng bái:
“Ấu Nương có muốn gì không? Chỉ cần là những thứ không quá phức tạp, mẫu thân sẽ làm cho con.”
Nếu có nguyên liệu và dụng cụ, tạo ra robot cũng không thành vấn đề. Chỉ có điều là thời cổ đại lạc hậu này không có nhiên liệu, cả đời này khả năng không thể nhìn thấy được nó bay lên.
Nghĩ đến đây, Vương thị có chút buồn bã, nhưng rất nhanh sau đó liền phấn chấn vui vẻ trở lại, nói với Từ Đại Lang và Từ Nhị Nương: “Các con cũng vậy, các con muốn đồ đạc gì thì nói cho ta biết nhé.”
Đều là con cái, cần phải được đối xử bình đẳng, một đứa có, hai đứa còn lại đương nhiên không thể thiếu được.
Từ Đại cười giễu cợt: “Nàng cũng đừng vắt kiệt sức lực, đến lúc đó lại bắt đầu sai khiến ta đây làm việc cho nàng…”
Từ Nguyệt mỉm cười nhìn phụ thân với giọng điệu phản bác yếu ớt, đứng dậy nói với mẫu thân:
Tạm thời con chưa nghĩ ra nên làm thứ đồ gì, cả nhà ta ăn cơm trước đi, nếu còn chưa ăn sẽ nguội lạnh ăn mất ngon.”
Từ Đại Lang nhớ đến sủi cảo chiên thơm ngon, kích động nắm chặt tay: “Ăn thôi nào!”
Vương thị và Từ Đại sớm đã ngửi thấy mùi thơm khác thường, tò mò hỏi Từ Nguyệt đã làm món gì ngon.
Hứa Nhị Nương vội vàng trả lời: “Sủi cảo, sủi cảo chiên được chiên bằng dầu!”
Cả nhà đi vào căn phòng phía tây, cháo kê đang được hâm nóng trên bếp lò nhỏ, một hộp bánh bao chiên được đặt trên tấm ván gỗ bên cạnh bếp lò.
Chỉ cần nhìn vào hộp cơm nhựa Từ Đạt đã biết rằng Từ Nguyệt lại lấy nó ra từ không gian bí ẩn của cô bé.
Nhờ đến việc lần trước ăn gà Cung Bảo, lập tức đặt rất nhiều kỳ vọng vào món sủi cảo chiên trong hộp cơm này.
Từ Nhị Nương đem bát sứ cùng đũa gỗ mà Vương thị mới mua đến, Từ Nguyệt lấy chiếc muôi gỗ, múc cho mỗi người một bát cháo.
Có mười cái bánh sủi cảo chiên, vừa hay mỗi người được hai cái.
Cả nhà năm người quây quần trước bếp lò nhỏ, bắt đầu ăn!
Từ Nhị Nương nóng lòng muốn nếm thử sủi cảo chiên, nhưng nàng ta không quen dùng đũa cho lắm, cho nên cố gắng gắp một lúc mà sủi cảo chiên vẫn nằm trong bát, vừa nóng lòng vừa tức giận.
Nhìn thấy phụ thân và mẫu thân đã đưa sủi cảo chiên vào miệng, còn lộ ra vẻ mặt sung sướng mãn nguyện tột cùng, nàng ta gần như suýt khóc.
Từ Đại còn cố ý nhai đi nhai lại miếng sủi cảo trong miệng cho nó phát ra tiếng động nhỏ, tức cười với bộ dạng dùng đũa vụng về của Từ Nhị Nương.
Mãi cho đến khi Vương thị vỗ vào sau đầu ông ấy một cái, lúc này ông ấy mới nhớ ra rằng mình là một phụ thân hiền từ.
“Nào, nào, nào, phụ thân sẽ dạy cho con, con nhìn xem nên dùng đũa như thế này này, không phải là nắm chặt nó, cần dựa vào sự khéo léo.” Từ Đạt nghiêm túc làm mẫu cho Từ Nhị Nương.
Từ Nhị Nương oán hận nhìn ông ấy, hỏi một câu tra khảo lương tâm, “Phụ thân không thể đút cho con gái ăn một miếng trước rồi từ từ học sao?”
Chờ đến khi nàng ta học được cách dùng đũa, sủi cảo chiên đã nguội lạnh hết rồi!
Từ Đại Lang ăn xong hai cái sủi cảo chiên, rồi lại đổ cháo kê vào trong miệng, xì xụp húp, sau đó lau miệng một cách thỏa mãn: “Ngon quá!”
Từ Nguyệt với tay lau đi hạt kê vàng dính trên khóe miệng cho ca ca, nhìn người nhà ăn cơm vui vẻ, trong lòng ngập tràn cảm giác thành tựu.
Sau khi ăn uống no nê, cả gia đình năm người tụ tập lại trong căn phòng nhỏ và chìm vào giấc ngủ ngon lành.
Đây là giấc ngủ yên bình nhất mà Từ Nguyệt có được kể từ khi xuyên thành cho đến nay, trong giấc mơ không có đói khát, không có trốn chạy, cũng không có những khuôn mặt xa lạ và tê dại của dân tị nạn.
Cô bé ngủ một giấc không mộng mị cho đến khi trời sáng, co ro trong chiếc chăn, uể oải nhìn qua cửa sổ mục nát, trông thấy người nhà đã dậy làm việc từ rất sớm nhưng lại cố ý nhẹ nhàng không gây tiếng động lớn.
Ca ca và phụ thân đang lợp mái nhà, mẫu thân đang ôm một chồng ván và đang kẻ vạch bằng tẩu mực, muội muội đang nấu bữa sáng bên chiếc bếp lò nhỏ dưới góc trường trong sân.