“Đây là nhà của Từ Đại và nhà của Vương Đại Hữu chạy nạn từ Duyện Châu đến đây, từ nay về sau đã là hàng xóm láng giềng với các ngươi rồi, giữa hàng xóm với nhau cần phải giúp đỡ lẫn nhau, nếu để sai gia ta biết có người gây náo loạn, ức hiếp người ở nơi khác đến, làm bại hoại danh tiếng của Ký Châu chúng ta, cẩn thận kẻo sai gia ta giam các ngươi vào ngục cả đấy!”
Sau khi đánh tiếng xong, Lưu Dung đưa chìa khóa cho Từ Đại và Vương Đại Hữu, sau đó ông ta lại trở lại khuôn mặt lạnh lùng thường trực hàng ngày và sải bước đi.
Lúc này cũng đúng lúc cần phải dùng bữa tối, thấy Lưu Dung đã rời đi, mọi người cũng không giải tán, từng nhà bưng thức ăn ra, vây quanh trước cửa nhà hai hộ mới đến xem náo nhiệt.
Vương thị cau mày khó chịu, lấy chìa khóa mở cửa dẫn đám trẻ vào nhà mới, để Từ Đại ở lại bên ngoài mái hiên, dù sao Từ Đại luôn có khả năng xử lý được loại giao tiếp xã hội không hiệu quả mà nàng ghét này.
Nhưng Từ Đại nhìn thấy những người này cũng rất khó chịu, ông ấy không hề có một chút kiên nhẫn nào để kết giao với những người này, ông ấy chỉ chắp tay cho phải phép, rồi lại gật đầu với Vương Đại Hữu, sau đó ai trở về nhà nấy.
Cánh cửa gỗ mốc meo vừa đóng lại, những ánh mắt tò mò đã bị chặn lại bên ngoài.
Chỉ cho đến khi bước chân vào đến nhà, mới thấy căn nhà mới này còn rách nát nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng.
“Xem ra sửa sang lại nhà cửa, cần phải tiêu tốn một khoảng tiền lớn đây.” Từ Nguyệt ngẩng lên nhìn bầu trời ở trên đầu, buồn bực nói.
Từ Đại cười ha ha đi vào: “Có phụ thân và mẫu thân ở đây, việc này không phải là chuyện mà mấy cô bé nhỏ các con cần phải lo lắng.”
“Đi thôi, trước tiên, ba người các con thu dọn gian phòng phía tây, ít nhiều gì cũng còn có một nửa mái nhà, tối hôm nay trời không mưa, tạm thời quây quần lại một đêm.”
“Vậy còn phụ thân thì sao?” Từ Nguyệt tò mò hỏi.
Từ Đại nhướng mày, đi về phía Vương thị đang kiểm tra các bức tường và xà nhà:
“Nhân lúc trời còn đang sáng, đi nghe ngóng xem ở nơi nào có người sửa mái nhà, sớm lợp lại mái nhà cho đàng hoàng.”
Vương phu nhân phủi tay: “Đi thôi, thiếp cảm thấy bức tường này không vững lắm, cần phải gia cố lại thôi, nếu không một khi tuyết rơi dày, cả nhà chúng ta đều phải chôn ở đây đấy.”
Đáng sợ đến thế ư?
Hứa Nguyệt nhìn quanh căn nhà trống trơn này, vốn muốn ngoan ngoãn nghe lời phụ thân không cần lo lắng, nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi lo âu.
Từ Nhị Nương đã đi một vòng khắp trong nhà và ngoài sân, làm ra vẻ khinh bỉ nói.
“Cái căn nhà rách nát thế này mà quan phủ còn không ngại lấy tiền thuế của chúng ta. Ta sẽ nguyền rủa bọn họ thật nặng.”
“Tỷ tỷ, tỷ nhỏ tiếng lại thôi!” Từ Nguyệt vội vàng chạy tới, kéo Từ Nhị Nương lại rồi chỉ vào hướng ngoài cửa lớn.
Những người hàng xóm kia đều chưa rời khỏi, vẫn còn ngồi trước cổng nhà bọn họ để buông chuyện.
Những điều này nếu để người ta nghe được, e rằng sẽ gây ra lắm chuyện phiền toái.
Từ Nhị Nương trợn tròn mắt, càng thêm bực bội: “Thôi vậy, gọi Từ Đại Lang, chúng ta đi quét dọn phòng thôi.”
Vừa nói, nàng ta nháy mắt một cách thần bí với Hứa Nguyệt,
“Ta cho muội xem pháp sư ma thuật làm thế nào để quét dọn vệ sinh đây.”
“Thật sao?” Từ Nguyệt vừa kinh ngạc vừa vui mừng, mở to đôi mắt tròn xoe, Từ Nhị Nương vừa thấy đã tan chảy trong lòng, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của muội muội, dẫn cô bé đi tới căn phòng nhỏ phía tây.
Vương thị nhìn vào trong căn nhà phía tây dặn dò ba huynh muội họ: “Phụ thân và ta ra ngoài một chuyến, huynh muội các con không được ra ngoài, chỉ ở trong nhà thôi nhé.”
“Vâng, con biết rồi!” Từ Nguyệt thay ca ca và tỷ tỷ đáp lời.
Trong sân truyền vào tiếng đóng mở cửa, hai phu thê họ đã rời đi.
Từ Nguyệt vội vàng thúc giục Từ Nhị Nương đang đứng trước mặt mình, ra hiệu rằng nàng ta có thể bắt đầu thể hiện được rồi.
Từ Nhị Nương cười ranh mãnh, không biết từ đâu nhặt được một cây “gậy ma thuật” nhỏ, miệng lẩm bẩm niệm chú, vung vẩy thanh gỗ nhỏ trong tay, đột nhiên một luồng sáng trắng phát ra, thắp sáng cả căn phòng!
Từ Nguyệt chỉ cảm thấy “phù” một lát, dường như tất cả những gì dơ bẩn đều được làm sạch, lộ ra diện mạo vốn có của chúng.
Những ô cửa sổ cũ nát đã mang một diện mạo mới, những bức tường loang lổ khôi phục lại vẻ nhẵn nhụi ban đầu, những xà nhà tối đen cũng lộ ra màu gỗ vốn có của nó, các mạng nhện lâu năm giăng trong các góc cũng biến mất không còn dấu vết.
Ngoài ra còn có bụi bẩn trên nền nhà, án kỷ khập khiễng, khung giường lỏng lẻo... vân vân.
Tuy nhiên, những chỗ bị hư hỏng thì cho dù dùng phép thuật cũng không thể sửa chữa được, song cửa sổ đã được làm sạch, nhưng xà ngang bị gãy thì nó vẫn còn gãy.
Mặt đất cũng đã sạch sẽ, nhưng những chỗ lồi lõm vẫn cứ lồi lõm không bằng phẳng.
Nói thế nào đây nhỉ, chính là cái cảm giác cũng không có gì thần kỳ như trong tưởng tượng.
Từ Nhị Nương nheo mắt tỏ vẻ nguy hiểm: “Từ Ấu Nương, vẻ mặt muội như vậy là có ý gì?”
Từ Nguyệt lập tức làm động tác hai tay đang ôm lấy trái tim: “Tỷ tỷ, tỷ lợi hại quá!” Vẻ mặt của ta chính là đang sùng bái tỷ đó.”
Từ Nhị Nương đắc ý nhéo vào khuôn mặt còn búng ra sữa của Từ Nguyệt: “Cô nương đáng yêu, nữ thần may mắn sẽ luôn quan tâm chăm sóc cho muội.”
Từ Đại Lang đang đứng ở phía sau: “...”
Sau khi ngôi nhà được làm sạch bởi một luồng phép thuật của Từ Nhị Nương, Từ Nguyệt lấy chổi, dụng cụ hốt rác, thùng rác và xô nước từ trong phòng thí nghiệm ra, ba huynh muội họ bắt tay vào dọn dẹp kỹ lưỡng ngôi nhà mới.
Dọn dẹp xong xuôi rồi lấy hành lý ra, sắp đặt ổn thỏa mọi thứ thì trời đã tối hẳn.
Trong nhà không có đèn dầu, Từ Đại Lang đốt một cây nến cắm ngoài khung cửa, gió lạnh nhẹ nhàng thổi vào ngọn lửa, trong nhà đủ loại bóng đen nhảy múa theo.
Nếu không có ca ca và tỷ tỷ ở nhà, Từ Nguyệt cảm thấy mình sẽ không có can đảm ở lại một mình trong căn nhà u ám như nhà ma này.
Rõ ràng thứ ánh sáng chập chờn này không thể đáng sợ bằng cái chiến trường đầy xác chết, nhưng nỗi sợ hãi của con người đôi khi lại kỳ lạ như vậy.
Phụ thân và mẫu thân còn chưa về, ba huynh muội họ đã đói bụng, trên bếp lò nhỏ đang nấu cháo kê, phụ thân và mẫu thân chưa về không dám động vào.
Từ Nguyệt nhớ tới cái bếp ga nhỏ trong căn bếp nhỏ của phòng nghiên cứu, lấy nó ra, đặt ở trên khoảng đất trống giữa căn nhà.
Đột nhiên, lại nhớ ra mình đã đặt một cái chảo dưới kệ bếp, linh hồn tiến vào phòng nghiên cứu để tìm nó, thật sự nó vẫn còn ở đây.
Từ Nguyệt lấy nửa hộp bánh sủi cảo chưa ăn hết được cấp đông ra, Từ Đại Lang và Từ Nhị Nương tò mò đến gần.
Chỉ thấy Từ Nguyệt “bật” một cái, không biết ấn vào cơ quan gì mà một ngọn lửa màu xanh lam bốc cháy, và một ngọn lửa màu xanh lam bốc cháy cái “phật” trên giá kim loại kỳ lạ, Từ Nhị Nương kinh ngạc đến mức há hốc mồm.
“Đây là pháp thuật gì vậy?” Nàng ta kinh ngạc nhìn Từ Nguyệt hỏi.
Từ Nguyệt đặt chảo lên bếp ga, vừa quét dầu vào chảo vừa buồn cười nói: “Đây không phải là phép thuật, nó là một loại chất khí có thể đốt cháy.”
Từ Nhị Nương càng thêm kinh ngạc, còn có loại chất khí thần kỳ thế này ư?