Văn thư Lý Đầu đã viết xong sổ hộ khẩu, Từ Đại và Vương Đại Hữu sau khi kiểm tra thông tin viết trên đó đã chính xác, thì ký tên chấp thuận.
Vương Đại Hữu tiến lên ấn dấu tay, Từ Đại cầm lấy cây bút đặt ở xa, nhúng vào mực đen, viết tên mình lên tờ giấy ố vàng, Từ Thanh Dương!
Chữ Hán phồn thể vừa mới học cùng con gái cưng, tuy viết không đẹp lắm nhưng cũng ngay ngắn, chỉnh tề, có thể nhìn ra được giữa các nét bút có móc, có chấm, giống như có tài năng thiên bẩm trên người vậy.
Chữ viết xong, đặt bút xuống, vị văn thư đó và Lưu Dung đều ngạc nhiên nhìn Từ Đại.
Biết viết chữ, rõ ràng đã từng đọc sách, là con nhà quyền quý?
Nhưng nhìn cách ăn mặc của ông ấy, lại lộ ra vẻ nghèo túng, càng giống như kiểu bần hàn của những người xa cơ lỡ vận.
Chỉ trong thoáng chốc, Từ Đại cảm thấy rằng ánh mắt của những người xung quanh nhìn mình đã thay đổi, trở nên tôn trọng hơn rất nhiều.
Lưu Dung hít một hơi thật sâu, chút “khinh thường, ngươi không xứng” trong ánh mắt đã hoàn toàn không còn nữa, ông ta đối đãi với Từ Đại như người cùng chung địa vị, hai tay đưa hộ khẩu màu vàng sổ hộ khẩu cho ông ấy.
Từ Đại mỉm cười cảm ơn ông ta, cầm quyển sổ hộ khẩu nóng hổi đi ra ngoài gặp vợ con.
“Thế nào rồi? Chúng ta được phân ở nơi nào?” Vương thị nhẹ nhàng hỏi.
Từ Đại đắc ý nhướng mày, dùng ngón tay vẽ một vòng trước mặt, chỉ vào nói : “Chính là nơi đây.”
Là nơi đây?
Chính là ở huyện thành?
Bốn mẫu tử cảm thấy không thể nào tin được, đồng loạt nhìn Từ Đại, thấy ông ấy gật đầu, tất cả không nhịn được nữa đều cười phá lên, thật sự rất vui.
“Phụ thân, chúng ta thì sao?” Đại Nương của nhà họ Vương nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của nhà họ Từ, liền vội vàng chạy đến trước mặt Vương Đại Hữu, ngẩng đầu lên sốt sắng hỏi hắn.
Vương Đại Hữu vẫn còn chưa biết, hắn không biết chữ, cũng không biết trên quyển sổ vàng viết những gì, vừa rồi chỉ nghe thấy vị văn thư kia đọc xong tên của người nhà mình, hắn nghe không có gì sai sót, bèn ấn dấu tay.
Lúc nãy bị con gái hỏi, hắn mới sực nhớ ra điều này, vội vàng mang quyển sách màu vàng đến nhờ Từ Đại xem giúp cho mình.
Hắn biết Từ Đại tốn rất nhiều tiền mới có thể ở lại Huyện Thành, không hề hy vọng gia đình mình cũng có thể ở lại trong thành, chỉ cảm thấy dù ở thôn nào đi chăng nữa hắn đều rất vui vẻ.
Chỉ là lúc Lưu Dung nhận tiền, lại cho rằng hai nhà là một ruột với nhau, cho nên luôn tiện cho cả hai ở cùng nhau.
Từ Đại chỉ vào các chữ trên quyển sổ màu vàng và đọc: “Vương Đại Hữu, nhân sĩ Huyện Thành Hà Giang.”
Trong khoảnh khắc nào đó, Vương Đại Hữu nghĩ rằng Huyện Thành Hà Gian có thể là tên của một thôn, nhưng hắn đã nhanh chóng tỉnh ra trước vẻ mặt vui mừng hớn hở của vợ con.
Hắn kinh ngạc và cảm động nhìn Từ Đại, hắn thật sự không ngờ rằng ông ấy lại giúp cả nhà mình như vậy.
“Từ đại ca, tiểu đệ cả đời này đều không có cách nào báo đáp được ân tình này của đại ca!” Vương Đại Hữu kích động đến hai mắt đỏ hoe, đường đường là một nam nhân cao lớn vạm vỡ, nước mắt lại tuôn trào.
Từ Đại nhướng mày lên, việc này quả thật không phải ông ấy làm, tám mươi phần trăm là do Lưu Dung hiểu lầm rồi.
Nhưng nếu đã là một sự hiểu lầm đẹp đẽ, vậy thì hãy để hắn tiếp tục hiểu lầm như vậy đi.
Từ Đại trả lại quyển sổ màu vàng của nhà họ Vương cho Vương Đại Hữu, dặn dò hắn cất nó cẩn thận, rồi lại thì thầm vào tai hắn: “Vẫn còn những hóa đơn chưa thanh toán...”
Ông ấy vừa mới bắt đầu câu chuyện, Vương Đại Hữu đã liên tục đáp lại: “Đệ biết, đệ biết rõ, trở về đệ sẽ đưa tiền cho đại ca.”
Từ Đại trịnh trọng gật đầu, “Huynh đệ thân tình cần phải tính toán rõ ràng, ta coi ngươi như huynh đệ ruột thịt của ta, ta nghĩ ngươi cũng có thể hiểu được tâm ý của người làm huynh này.”
Vương Đại Hữu cảm động không dứt: “Đệ hiểu, đệ hiểu rõ.”
Trong ánh mắt dành cho Từ Đại là cả một tấm chân thành.
Thấy Từ Đại và Vương Đại Hữu giống như huynh đệ tình thâm, Lưu Dung nhắc nhở: “Đi thôi, ta dẫn các ngươi đến chỗ ở mới.”
“Đúng rồi, sáng sớm ngày mai hai nhà các ngươi nhớ phải đến huyện nha một chuyến nhé, không có đất để trồng trọt, cần phải đến nha phủ phục dịch một tháng vào tháng hai và tháng mười hàng năm, nhưng năm nay dân tị nạn định cư miễn trừ một năm lao dịch, ngày mai bảo các ngươi đến chính là đến nhận lương thực đấy.
Từ Đại chắp tay: “Cảm ơn Lưu sai gia nhắc nhở, sáng sớm ngày mai bọn tôi chắc chắn sẽ đến đúng giờ.”
Lưu Dung gật đầu, đi ở phía trước, dẫn người của hai gia đình đi qua con đường sầm uất nhất, rồi rẽ qua mấy con ngõ nhỏ, cuối cùng đi đến Thành Bắc nơi đổ nát nhất nội thành.
Ở đây có một cái tên rất phổ biến - khu ổ chuột.
Trên con đường đất đen lầy lội, gà, vịt, ngỗng và các loại gia súc khác chạy loạn xạ khắp đường, các mùi hôi thối nồng nặc bốc lên bởi những thứ hỗn tạp từ phân, nước tiểu cứ phả thẳng vào mặt.
Cả một con đường dài hơn 500m từ đầu đến cuối có một con mương hôi thối chạy xuyên suốt cả con phố, toàn bộ nước thải sinh hoạt đều đổ vào con mương này, thuận theo dòng và lưu lại ở trong con sông đào bảo vệ thành ngoài cùng nhất.
Tất cả mọi thứ là một mớ hỗn độn!
Khi nhìn thấy căn nhà dột nát mà quan gia giao cho gia đình mình, thậm chí ngay cả mái tranh đều đã bị nhà hàng xóm bên cạnh dỡ ra lợp lên mái nhà của họ để che mưa gió, cả nhà Từ Nguyệt trong một khoảnh khắc nào đó cảm thấy hối hận.
Hối hận vì ở lại Huyện Thành, hối hận vì đã không đến thôn làng nhỏ với không khí trong lành.
Nhưng loại suy nghĩ không có lý trí này chỉ lướt qua trong nháy mắt, bởi vì ở thôn làng không có bức tường thành cao lớn, cũng không thể rẽ một cái ngoặt là có thể đi trên đường phố của Huyện Thành náo nhiệt.
Hoàn cảnh xung quanh quả thực không thể thay đổi, nhưng Từ Nguyệt tin rằng với sức mạnh của người nhà mình, cả nhà họ sớm muộn gì cũng sẽ rời khỏi khu ổ chuột này.
“Rất tốt, rất tốt...” Cả nhà năm người gật đầu, thì thầm lẩm bẩm.
Cũng không biết có thực sự vừa lòng hay không, hay chỉ là dùng cách này để không ngừng ra hiệu ngầm để thêm khắc sâu tâm lý cho chính mình.
Nhà của cả nhà Vương Đại Hữu nằm trên đường chéo đối diện với cửa của nhà họ Từ, không giống với bố cục của nhà họ Từ với hàng xóm hai bên trái phải, nhà của họ ở góc cuối đường, diện tích căn nhà cũng nhỏ hơn một chút và dột nát hơn, bức tường phía đông dựa vào đường đã sụp đổ đến mức chỉ còn lại một nền đất thô.
Phía bên nhà họ Từ tốt hơn rất nhiều, mặc dù tường bong tróc nhưng tường đất nung vẫn rất chắc chắn.
Sân rộng khoảng mười mét vuông, trong nhà có bốn gian phòng sáng sủa liên tiếp. E hèm... không có mái nhà, có thể nào không sáng sủa và rộng rãi sao.
Lưu Dung quan sát thần thái của cả nhà Từ Nguyệt, nhìn thấy bọn họ ban đầu có chút kinh ngạc, nhưng lại nhanh chóng bình tĩnh tiếp nhận, đột nhiên cảm thấy người nhà này khá thực tế, không giống những quý tử bần hàn bày đặt ra vẻ, nhìn vào có một cảm giác rất thoải mái.
Đã có cái nhìn vừa mắt, lại đã lấy tiền của người ta, ông ta cũng không ngại giúp đỡ bọn họ đánh tiếng với mấy tên tiểu tặc quanh đây.
Chỉ nghe thấy Lưu Dung hét một tiếng trên đường phố, những người vốn đã tò mò và buôn chuyện bên cạnh lập tức vây quanh ông ta.