Từ Đại hít vào một hơi thật sâu, ổn định lại tâm trạng đang kích động, hai mắt sáng lên như một bóng đèn lớn, thần bí nói ra hai chữ: “Mò… Vàng!”
“Mò vàng?” Vương thị nhíu mày, nhìn về phía Từ Nguyệt, hỏi: “Ấu Nương, có cất những thứ kia cẩn thận không?”
Từ Nguyệt gật đầu, cô bé cất hết những thứ mò được từ trên người thi thể vào trong phòng thí nghiệm.
Vương thị lập tức yên tâm hơn nhiều, sau đó nhắc nhở Từ Đại: “Đây là kế sinh nhai của gia đình chúng ta, chàng dám lấy việc này đi làm chuyện bất chính lão nương sẽ lấy thương đâm chàng một nhát!”
Từ Đại nghe xong, đây là nghĩ nhầm thành ông ấy muốn dùng tiền để đánh bạc rồi!
Đương nhiên, Từ Đại thiếu gia cũng là một tay chơi cừ khôi trong sòng bạc, nhưng bây giờ, chuyện này không phải là trọng điểm.
Mà là con đường phát tài đang ở trước mắt, nhưng trước đó ông ấy lại bỏ qua!
Trong lòng Từ Đại toàn là con đường làm giàu, hoàn toàn quên mất thân phận thấp kém của mình, vượt qua ranh giới bị đánh, thậm chí còn tức giận phất tay với Vương thị: “Người vợ như nàng không biết thì cũng đừng nói lung tung.”
Ngay lập tức nhỏ giọng giải thích với ba đứa con, nói: “Ý của ta là, từ xưa tới nay, nhà quyền quý đều tỏ ra hiếu thuận, thịnh hành xu hướng hậu táng, những người chết kia dùng tiền tài mãi không hết, những người sống như chúng ta có thể dùng giúp họ!”
Từ Nguyệt nghe xong đã hiểu, ba cô bé muốn đi đào mộ!
Nhìn dáng vẻ chật vật của ba bị mẹ đuổi đánh chạy khắp phòng, Từ Nguyệt không khỏi liên tưởng. . . Đội trưởng đầu tiên mò vàng trong lịch sử lại là ba cô bé?
Đây là đêm tối bão tố.
Một nhóm năm người lén lút cầm những thứ như cuốc, xẻng,... đang bò lên đỉnh của một ngọn núi một cách khó khăn chính là một nhà năm người của Từ Nguyệt.
Từ Đại nhìn con sông lớn phía xa trước mặt, lại nhìn dãy núi cao bị mây mù bao phủ xung quanh, bấm ngón tay và chỉ phương hướng, nói năng hùng hồn:
“Người là chủ núi, nước là chủ của cải, theo phương pháp phong thủy thì nước là thứ nhất, gió là thứ hai, chỗ này mặt hướng về trước, lưng dựa vào sau, trái ôm phải. . . Là vị trí mộ phong thủy dành cho nhà quyền quý, bên dưới ngọn núi chắc chắn có mộ lớn, không phải vua hay hậu thì cũng là tướng quân!”
Nói xong, giơ một tay ra: “Đưa cuốc cho ta.”
Vương thị vác cuốc đưa tới, sinh sống ở thời đại tinh tế liên bang nên hiển nhiên nàng không biết rõ nguyên tắc tính toán của Từ Đại.
Nhưng nhìn ông ấy làm ra hình ra dạng nên cũng không có đả kích tính tích cực của ông ấy.
Cả nhà nhìn Từ Đại đào, ông ấy đào đất rất sâu thì mới đào từ bên trong ra được mấy cục đất không giống bùn đất lắm.
Nhìn màu sắc thì có lẽ đã lâu năm rồi.
Chẳng lẽ dưới chân thật sự có một cổ mộ lớn sao?
Từ Nguyệt ngạc nhiên nhìn cha, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời nhìn thấy cảnh khảo cổ tại hiện trường như vị, trong đầu đã tự động xuất hiện các cảnh tượng kì lạ và bí ẩn trong tiểu thuyết trộm mộ.
Nào là bánh chưng, quỷ thổi đèn a, quỷ đánh tường, vân vân…
Cô bé tràn đầy chờ mong, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng, hình như cha đã quay về hiện thực từ cơn ảo tưởng trong một giây, một gương mặt nặng nề nói cho cô bé biết rằng:
“Hầm mộ quá sâu, có lẽ chúng ta không đào được.”
Không đào được?
Hơn nửa đêm lại chạy lên núi đào cái búa!
Nghệ thuật trình diễn à?
Bốn mẹ con trợn mắt nhìn, Từ Đại thấy tình hình không ổn nên quay đầu bỏ chạy.
“Từ Đại, lão nương đâm chết ngươi!”
Vương thị vác cuốc lên đuổi theo, trong núi rừng yên tĩnh vang lên tiếng kêu rên đau khổ của Từ Đại.
Một trận gà bay chó sủa, một nhà năm người mang theo oán hận đi về tay không, ngay ngắn trở về nhà nông dân mà họ tá túc.
Bầu trời đã bắt đầu nhá nhem, đây là một đêm mờ mịt.
Nhưng nhìn ngọn núi đặc biệt cao chót vót trong sương sớm, Từ Nguyệt vẫn âm thầm đánh dấu vị trí.
Cô bé tin tưởng cha không có nói dối, nhưng với sức lực mỏng manh bây giờ của cô bé thì thật sự không đào được.
Chỉ là bây giờ không đào được, không có nghĩa là sau này cũng không đào được.
Có lẽ trong tương lai một ngày nào đó, nói không chừng bọn họ sẽ lại quay lại đây…
Cả đêm không ngủ, nhưng lại phải xuất phát vào lúc bình minh.
Một nhà năm người tinh thần uể oải, mang đôi mắt gấu trúc vì thức cả đêm bước ra từ trong nhà hai vợ chồng già.
Hai vợ chồng Vương Đại Hữu đến tụ họp với bọn họ, vừa gặp thì nghĩ rằng tối qua bọn họ đã xảy ra chuyện gì đó.
Đồng thị quan tâm hỏi: “Tẩu tử Từ, cả nhà tỷ làm sao vậy? Không xảy ra chuyện gì chứ?”
Vương thị khẽ mỉm cười: “Không có chuyện gì, mất ngủ mà thôi.”
Một người mất ngủ, cả nhà đều mất ngủ?
Mặt Đồng thị tràn đầy lo lắng, muốn lại hỏi, Vương Đại Hữu kéo vợ một cái, ra hiệu nàng ấy đừng hỏi thêm, lúc này Đồng thị mới từ bỏ.
Chỉ là vẫn không kiềm chế được nghi ngờ, thường xuyên quay đầu quan sát quầng thâm mắt giống hệt nhau của gia đình Từ Nguyệt, trong lòng cảm thấy ngạc nhiên.
Đến huyện Hà Giang rồi thì lại muốn ở gần chính quyền ở đây hơn.
Nhưng mà sau khi tháng chín kết thúc thì cả ngày trời toàn là mây, nhiệt độ càng ngày càng thấp, buổi tối mà ngủ dã ngoại ở ngoài là Từ Nguyệt cảm thấy như sắp tới mùa đông.
Hai nhà vốn chỉ mặc hai lớp y phục đơn giản, bây giờ lại không thể không khoác lên mình chiếc áo sợi gai rách họ vừa cởi xuống.
Ba lớp cũng chỉ miễn cưỡng chống lại không khí lạnh dày đặc.
Từ Nguyệt luôn lo lắng rằng mình sẽ bị cảm rồi sinh bệnh, mỗi ngày đều đang cố gắng nhớ những điểm tri thức, hơn nữa dưới sự trợ giúp của người nhà thì cuối cùng cũng mở được toàn bộ bếp nhỏ trong phòng thí nghiệm.
Đều có thể chuyển sủi cảo đông lạnh, mì ăn liền, cháo bát bảo đi, nhưng bây giờ đã qua giai đoạn ăn không đủ no rồi, nên Từ Nguyệt cất chúng đi trước và không động đến chúng.
Dù sao với tình hình này, nếu muốn ăn chúng lại lần nữa thì không biết phải chờ tới năm khỉ tháng ngựa nào.
Nhà bếp có một cái bàn bếp, trên bàn bếp có một cái bếp điện từ và một bình khí hóa lỏng nhỏ, bếp điện từ không có điện thì cũng coi như vô dụng, có thể các linh kiện sau khi được tháo ra sẽ có chút tác dụng.
Bên trong còn có hai bình khí hóa lỏng, bây giờ cũng chưa dùng tới nó.
Sau đó là đến chai lọ trên bàn gồm dầu, muối, mắm, giấm và bột ngọt, một lọ tiêu, vài chiếc bát sứ xinh xinh, hai đôi đũa và một chiếc thìa nhựa.
Chiếc bát sứ được chế tác tinh xảo, nếu bán đi có thể có được một ít tiền, nhưng bây giờ thì không cần thiết.
Nói chung, lần này mở phòng bếp nhỏ, ngoại trừ mì ăn liền, cháo bát bảo và sủi cảo chưa ăn xong ra, thì thu hoạch lớn nhất là lấy được lọ tiêu gần như chưa từng đụng tới.
Cô bé từng xem một tin tức trên chương trình truyền hình khoa học nổi tiếng, nói rằng thời cổ đại, gia vị có thể sánh với vàng, thậm chí còn đắt hơn cả vàng, lọ tiêu nhỏ này đáng giá ngàn vàng? Cũng không biết là thật hay giả?
Chờ sau khi gia đình cô bé ổn định thì sẽ nói ba đi tới huyện thành thử một lần.
Bỏ những chuyện này qua một bên, bây giờ trong đầu Từ Nguyệt chỉ có một suy nghĩ, đó chính là mở được hộp thuốc thành phẩm trong phòng thí nghiệm.