Cứ như vậy, cả hai được đội ngựa chở chạy như điên năm mươi dặm, được đưa từ biên giới của Ký Châu đến biên giới của huyện Hà Giang.

Những binh sĩ kia thả họ xuống rồi quay đầu đi, khói bụi mù mịt khắp lối đi.

Phải mất một lúc thì gia đình Từ Nguyệt mới cảm nhận được những gì vừa mới trải qua.

“Bọn họ cảm ơn chúng ta chôn thi thể của đồng đội bọn họ, vì lẽ đó nên trực tiếp đưa chúng ta đến huyện Hà Giang?” Từ Nguyệt không dám tin, nói một cách thăm dò.

Miệng Từ Đại đầy đất nên không có cách nào đồng ý với cô bé, Vương thị ngừng một lát, gật đầu một cách không chắc chắn lắm.

Từ Nhị Nương phun nước bọt trộn lẫn với bùn cát ra, hận nói: “Tỷ ghét cách cảm ơn như thế này!”

Từ Đại Lang yên lặng gật đầu phụ họa, hắn ta cũng đáng ghét loại người như vậy.

Từ Nguyệt: “. . .” Thực sự là một ngày kì lạ.

Một nhà bốn người Vương Đại Hữu bị dọa sợ, bây giờ còn đang ngây người, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Mãi đến khi Từ Đại kể lại toàn bộ câu chuyện thì lúc này bọn họ mới biết, hoá ra tướng quân tưởng bọn họ có lòng tốt chôn những binh lính đã chết kia, vì cảm ơn bọn họ chôn đồng đội của hắn ta nên tướng quân trực tiếp phái người dẫn bọn họ vòng qua khu vực của thổ phỉ hung hăng ngang ngược, đưa bọn họ tới huyện Hà Giang.

Vương Đại Hữu nghe xong, cũng không hiểu cách cảm ơn “bá đạo” không nói tiếng nào của tướng quân lắm, nhưng mà đã biết là rằng đã vượt qua nguy hiểm lần này một cách an toàn.

Không chỉ đi qua, mà là trực tiếp nhảy qua đoạn đường nguy hiểm nhất và đến huyện Hà Giang.

Mà tất cả thay đổi này là vì binh lính không lục soát được những thứ mà nhà họ Từ đã cướp nên mới mắc phải sai lầm này.

Nếu không. . . Vương Đại Hữu không khỏi rùng mình.

Đối với nhà họ Từ, trong lòng hắn có rất nhiều nghi ngờ, nhưng hắn thức thời nên cũng không hỏi gì.

Hắn biết trên người bọn họ có rất nhiều bí mật, hơn nữa dường như bọn họ cũng không lo bị hắn nhìn thấy.

Bởi vì hắn căn bản không có sự lựa chọn!

Từ Đại giết người như giết, ra tay nhanh chuẩn tàn nhẫn.

Vương thị nhìn có vẻ khoan dung, nhưng nếu tàn nhẫn lên thì còn đáng sợ hơn Từ Đại.

Còn có một Từ Đại Lang có thể quát lui cả bầy sói, cho tới bây giờ, đánh người đều đánh cho chết, hai vợ chồng Từ Đại cũng nhún nhường đứa con trai này ba phần thì cũng đủ để thấy sự dữ tợn của hắn ta.

Cho tới bây giờ, nhìn lại thì thấy hai tỷ muội nhà họ Từ là vô hại nhất, nhưng rốt cuộc đây có thật sự như vậy hay không thì ai mà biết được?

Ở giữa sống và chết, Vương Đại Hữu quyết định chọn giả bộ hồ đồ.

Đôi mắt hắn nhìn xung quanh, phát hiện phía trước có khói bếp nên đề nghị: “Hình như phía trước có một ngôi làng, hôm nay chúng ta tá túc ở đó một đêm trước được không?”

Cả nhà Từ Nguyệt đã lau sạch bùn đất trên gương mặt, quay đầu nhìn về phía hắn, nói thật lòng thì Vương Đại Hữu bất giác hơi sốt sắng khi đột nhiên đối mặt với năm đôi mắt như vậy.

Cũng may Vương thị nhanh chóng cười một cách hờ hững, gật đầu nói: “Vậy thì đi thôi.”

“Ôi!” Vương Đại Hữu thở phào.

Người của hai nhà đi về phía thôn nhỏ, bỏ ra chút tiền để tá túc trong nhà một nông dân.

Bên chỗ nhà họ Từ là một đôi vợ chồng già, hai năm trước gặp phải thiên tai, hai đứa con trai vì bảo vệ lương thực trong nhà nên bị người ta đánh chết, bây giờ phải dẫn theo ba đứa cháu sống qua ngày một cách khó khăn.

Thấy nhà họ Từ trả tiền tá túc nên cũng nhiệt tình tiếp đãi bọn họ. Trong nhà không lớn, chỉ có hai căn phòng, nhưng vẫn có một căn nhà dành cho khách ở.

Từ Đại nấu cơm chiều ở trong sân của mình, cháo kê nấu với rau rừng rồi cho thêm muối vào, cũng rất thơm.

Hai vợ chồng già tự nuôi sống bản thân cũng khó khăn, còn phải nuôi thêm ba đứa cháu, ngày thường toàn ăn bánh bao, rau dại và cơm nắm khô, giờ chợt ngửi thấy mùi cháo kê thơm ngon như này, sao ba đứa nhỏ có thể không tham được?

Bọn họ dựa vào khung cửa sổ nuốt nước bọt và nhìn ba huynh muội Từ Nguyệt một cách tha thiết chờ mong.

Nhưng trên dọc đường đi thì trái tim của Từ Nguyệt cũng cứng đờ rồi, bưng cơm chiều vào nhà và ăn một cách nhanh chóng, đây là sự nhân từ lớn nhất mà cô bé dành cho ba đứa nhỏ này.

Người xưa không có trò giải trí nào vào ban đêm nên khi trời tối thì lập tức đi ngủ.

Hai vợ chồng già gọi cháu quay về, Từ Đại cũng dọn dẹp xoong nồi chén muôi xong thì vào nhà và đóng cửa lại.

Nhà của hai vợ chồng già cũng không dùng nổi đèn dầu, trong phòng tối đen, chỉ có một chút ánh sáng lờ mờ từ mặt trăng.

Căn phòng sơ sài, chỉ có một tấm chiếu rơm trải trên sàn.

Vương thị và Từ Đại lấy mền của mình trải lên trên, một nhà năm người chen chúc, cùng đắp chung một cái mền.

Khí trời càng ngày càng lạnh, ban đêm càng lạnh hơn, dù hơi đông, nhưng cũng đủ ấm áp.

Từ Nguyệt nằm ở vị trí trung tâm, trước người là tỷ tỷ, phía sau là Từ Đại Lang giống như một cái lò lửa.

Sau lưng Từ Đại Lang là cha, sau lưng tỷ tỷ là mẹ, hai vợ chồng để con cái ở chính giữa, còn nửa người của mình thì gần như ở bên ngoài mền.

Có lẽ là còn quá sớm nên cả nhà đều không ngủ được.

Vương thị nhìn Từ Đại ở phía xa qua ba đứa trẻ, tò mò hỏi: “Lúc trước phụ thân của chàng thực sự là lính à?”

Từ Đại Lang  sửng sốt một lúc thì mới phản ứng lại, chuyện Vương thị đang hỏi chính là chuyện vừa rồi ông ấy lừa tướng quân, buồn cười nói:

“Không có chuyện đó đâu, phụ thân ta chỉ là một người nông dân lương thiện, nhưng dường như tổ phụ của ta thật sự có một đường huynh như vậy, nhưng hình như  đã sớm chuyển đi rồi, cũng không nói giúp huynh đệ của hắn.”

Nếu không thì tổ phụ đã có tiền đồ hơn rồi, thế hệ thứ hai là cha ông ấy cũng sẽ như vậy, hà tất phải khổ thế này!

Vương thị chậc một tiếng: “Bịa chuyện giống như thật vậy, suýt chút nữa ta đã tin rồi.”

Từ Đại giả bộ như không nghe thấy lời chế nhạo trong câu nói này, hả hê nhướng mày: “Đây là đâu chứ, ta nhớ năm đó, lúc ta đánh nhau xưng hùng xưng bá thì không biết nàng đang bú sữa ở đâu nữa.”

“Chàng chắc chứ?” Vương thị cong khóe môi, thầm nghĩ, nhưng ta đã sống hơn 100 tuổi rồi.

Nhưng không ngờ rằng Từ Đại lại nói một cách chắc chắn: “Đương nhiên rồi, chuyện khác thì ta không dám nói, nhưng ở trong nhà chúng ta, nếu nói về tuổi tác thì không có ai lớn hơn ta.”

Từ Nguyệt đột nhiên có hứng thú, ngẩng đầu nhỏ, tò mò hỏi: “Phụ thân, ngài bao nhiêu tuổi vậy?”

Từ Đại đột nhiên yên lặng, nhận ra mình đã quá tự mãn, suýt chút nữa là lộ gốc gác ra ngoài.

Ông ấy “Khụ!” hai tiếng, khẽ trách mắng: “Mau ngủ đi, con nít mà ngủ trễ như vậy sẽ không cao đâu.”

Từ Nguyệt: “. . .”

Trong phòng yên tĩnh một cách kì lạ một hồi, giọng nói của Vương thị lại vang lên.

“Vì sao lúc trước chàng lại muốn chôn thi thể ở mảnh đất phía đông?”

Từ Đại tùy ý nói: “Phong thủy tốt, nếu đã lấy tiền của người ta thì không phải nên chọn cho người ta một chỗ tốt sao. . .”

“Chờ chút!” Ông ấy đột nhiên ngồi dậy, hình như là nghĩ tới điều gì đó, vỗ  mạnh vào đùi một cái: 
“Phong thủy hố kho báu, phong thủy hố kho báu! Sao bây giờ ta mới nghĩ tới chứ!”

Nghĩ đến cái gì vậy? Kích động thành như vậy sao.

Bốn mẹ con nhìn không hiểu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play