Hôm nay càng lúc càng lạnh, cả người cô bé lạnh tê tái, để không bị cảm thì cô bé đều tập thể dục mỗi khi nghỉ ngơi.
Nhưng đây cũng chỉ là biện pháp tạm thời, y phục giữ ấm khan hiếm, trước thôn không có cửa hàng, sau thôn cũng không có cửa hàng, muốn một chiếc áo giữ ấm cũng không có, sớm muộn gì cũng sẽ bị bệnh khi mùa đông tới.
Cô bé không biết những nơi khác chữa bệnh như thế nào, cô bé chỉ biết là ở trong trí nhớ hiếm hoi của nguyên chủ thì người trong thôn bị bệnh sẽ không gặp đại phu, toàn phải chịu đựng.
Hoặc là tìm thầy pháp làm phép, vượt qua được là ý trời, còn không vượt qua được thì là do số mệnh như vậy.
Đáng tiếc là trước khi cô xuyên qua lại là mùa hè nóng nực, trên giá treo bên cạnh nhà bếp chỉ có hai chiếc áo khoác dài màu trắng mỏng manh, căn bản không đáp ứng được nhu cầu giữ ấm bây giờ của cô.
Nhưng có còn hơn không, Từ Nguyệt vẫn lấy hai cái áo khoác này ra, rồi nhờ tỷ tỷ Từ Nhị Nương đổi thành năm cái áo lót nhỏ, cho mỗi người trong nhà một cái.
Như vậy, trong gió lạnh gào thét, cả hai nhà đi ròng rã bảy ngày trời, cuối cùng cũng đến bên dưới cửa thành của huyện Hà Giang.
Khác với cảnh vệ lỏng lẻo ở các thị trấn nhỏ trước đây, đi vào thành đều có quan binh canh gác nghiêm ngặt, đi vào thành thì phải đăng ký, kiểm tra, những người từ xa đến muốn vào thành thì phải nộp thuế hạ đất và thuế giao dịch.
Dân chúng đi vào thành đứng xếp hàng ở bên dưới cửa thành, mọi thứ đều ngay ngắn trật tự.
Trên bảng thông báo dưới cửa thành, Từ Nguyệt nhìn thấy được thông báo thu nhận người tị nạn, xem ra lời của vị quản sự kia nói là sự thật, cũng không có lừa ba cô bé.
“Chạy nạn từ Duyện Châu đến đây? Nguyên quán của ông ấy là quận Sơn Dương?”
Sau khi nghe Từ Đại nói rõ thân phận, một đám quan sai vây quanh bọn họ, vừa quan sát, vừa kinh ngạc hỏi:
“Rõ ràng thật sự đã có dân tị nạn chạy từ Duyện Châu đến Ký Châu. Làm sao các ngươi đến được đây?”
Ngước đầu nhìn phía sau lưng bọn họ, không có xe ngựa, thậm chí không có con la để vận chuyển, nhưng nghĩ lại cũng biết rõ rằng dân chúng bình thường không thể mua được những loại gia súc đắt tiền này.
“Cho nên, các ngươi đi bộ tới đây sao?” Quan sai tò mò hỏi.
Năm thành viên của nhà họ Từ chỉnh tề gật đầu.
Cả nhà Vương Đại cũng phụ họa theo.
Các quan sai ngơ ngác nhìn nhau, từ sau khi lệnh của chính phủ ban hành, đây là đợt dân tị nạn Duyện Châu đầu tiên đến Đầu Thành, bọn họ không hề có kinh nghiệm để đối phó với những chuyện này.
Mấy quan sai đẩy qua đẩy lại nhường nhau, cuối cùng một quan sai có vẻ lớn tuổi nhất đứng dậy ra hiệu cho hai nhà họ Từ và họ Vương đi theo ông ta.
“Các ngươi đi theo ta, chúng ta đi đến phủ nha nhập hộ khẩu.” Vị quan sai này lên tiếng, vẻ mặt không hề sốt ruột, cũng không hề nhiệt tình.
Từ Đại và Vương Đại chắp tay cảm ơn, sau đó mới dẫn người nhà của họ theo vị quan sai vào thành.
Huyện thành không lớn, tổng nhân khẩu thường trú trong thành chưa đến nghìn hộ, nhưng đường phố ngăn nắp, gọn gàng, cửa hàng quán xá đều có trật tự, còn có những người dân đi lại trên đường phố, đem đến cho người ta một cảnh tượng phồn hoa thịnh vượng.
Từ Nguyệt đã nhìn thấy quá nhiều làng mạc và thành phố bỏ hoang trên đường chạy nạn, nay đột nhiên bước vào một thành phố tràn ngập pháo hoa như vậy, trong lòng đột nhiên cảm động một cách không thể nào giải thích được.
“Hu hu hu...”
Bên cạnh truyền đến những tiếng nức nở cố nén, Hứa Nguyệt quay đầu lại nhìn thấy Đồng thị đang che miệng rưng rưng nước mắt, ngay lúc này dường như những cực khổ gian nan của những tháng ngày qua đều đã được giải thoát.
Từ Nguyệt: Có vẻ như ta không phải là người duy nhất cảm động.
“Tiểu nhân ta họ Từ, không biết quan gia xưng hô thế nào ạ?” Từ Đại bắt chuyện với vị quan sai.
Viên quan sai quay đầu lại nhìn ông ấy, dường như đang suy nghĩ xem Từ Đại có xứng để nói chuyện với mình hay không, nhưng nhìn thấy ánh mắt chân thành của ông ấy, ông ta dừng một chút, thản nhiên đáp lời:
“Ta họ Lưu.”
Từ Đại gật đầu: “Ồ, thì ra là Lưu đại nhân.”
“Ta không dám làm đại nhân, ta chẳng qua chỉ là một viên chức nhỏ mà thôi.” Lưu Dung bác bỏ ngay.
Nếu là người khác, có lẽ lúc này họ sẽ ngại ngùng không biết nên nói gì mới phải, sau đó sẽ cười nịnh nọt hai câu, sợ sẽ đắc tội với quan lớn, cũng không dám tiếp tục mở miệng.
Nhưng Từ Đại là ai?
Người trước mắt này là vị quan duy nhất mà ông ấy có thể tiếp xúc với thân phận hiện tại, mặc dù như chính Lưu Dung đã nói, ông ta vẫn chưa phải là quan chức gì.
Nhưng người ta chính là người trong hệ thống đó, mà ngay lập tức cả nhà mình sẽ định cư ở Hà Giang, tình hình cụ thể vẫn chưa biết sẽ như thế nào, nếu có thể lấy thêm một chút thông tin hữu ích từ miệng người này, đối với họ, tương lai vô định lại có thể xác định được thêm một vài phần.
Trên khuôn mặt của Từ Đại không hề có một chút ngượng ngùng, ngược lại rất nghiêm túc thay đổi xưng hô, gọi ông ta là Lưu sai gia.
Và tự mình hỏi thêm một số vấn đề, chẳng hạn như dân tị nạn được bố trí chỗ ở như thế nào, cần phải đóng những loại phí gì.
Vừa hỏi, vừa nắm tay Lưu Dung, lặng lẽ đưa cho ông ta một túi tiền nặng trịch.
Lưu quan sai, người vốn xa cách và khó gần, đột nhiên nhướng mày, ngạc nhiên liếc nhìn Từ Đạt, người tị nạn này trông không giống dáng vẻ của người tị nạn cho lắm.
Mấy người ở cổng thành thấy không kiếm được nhiều tiền, cho nên không có người nào chịu nhận công việc này, ông ta cũng không muốn, nhưng ông ta đến đây trước mấy năm so với những người đó, nếu như cấp trên hỏi tội, người đầu tiên chịu tội chính là ông ta, cho nên bất đắc dĩ mới nhận công việc này.
Chẳng thể ngờ được, lại có thể nhận được thu hoạch bất ngờ.
Lưu Dung âm thầm cân đong túi tiền, tính toán có khoảng hai trăm đồng, đủ hai cân thịt bò và một bầu rượu ngon.
Vẻ mặt lãnh đạm lập tức biến mất, trên mặt lộ ra nụ cười ân cần, “Các ngươi là nhóm dân tị nạn đầu tiên đến đây, những chi tiết cụ thể còn cần phải chờ xem Hộ Tào đại nhân sắp xếp như thế nào đã.”
“Nhưng trước đó ta từng nghe đại nhân nói, mùa đông năm ngoái mấy thôn trang xung quanh có quá nhiều người chết , rất nhiều nơi ruộng đồng bỏ hoang, ta nghĩ rằng chắc sẽ sắp xếp cho các ngươi đến những thôn lân cận kia.”
Nói xong, nhìn hai trăm đồng trên tay, ông ta lại tốt bụng an ủi một câu: “Tất cả lý trưởng trong những thôn này đều từng uống rượu với ta, đến lúc đó ta sẽ nói với họ một tiếng, sẽ bố trí tốt chỗ ở cho các ngươi.”
Lời của Lưu Dung nói vừa nhỏ vừa nhanh, lại là tiếng địa phương, Từ Đại cố gắng hết sức để nghe hiểu, thêm Từ Nguyệt ở bên cạnh nhỏ nhẹ phiên dịch, mới có thể hiểu ý của ông ta.
Từ Đại gật đầu, lại tiếp tục thăm dò: “Lưu sai gia, nhất thiết phải về thôn sao? Nếu ở lại trong huyện thành thì sao?”
Từ Nguyệt, người được Từ Đại đặc biệt ôm trong lòng để làm phiên dịch, nghe được những lời cha cô bé nói, biết rằng ông ấy không muốn vào trong thôn mà muốn ở lại huyện thành, vì vậy cô bé đã vểnh tai lên chờ nghe câu trả lời của Lưu Dung.
Lại bị bất ngờ, Lưu Dung ngây người ra một lúc, đột nhiên trở nên thận trọng, nghi ngờ hỏi:
“Tiểu nhân nhà ngươi muốn ở lại trong thành sao? Không có ruộng đất, ngươi làm gì để sống?”