“Cả nhà tiểu nhân họ Từ, chạy trốn khỏi Duyện Châu, phụ thân của ta lúc trẻ từng là lính, vì thế nên tàn tật, lúc gia phụ còn trên đời thì đã nói với tiểu nhân rằng muốn cảm ơn những người lính, nếu như không có bọn họ thì chúng tiểu dân sẽ không được sống trong hòa bình . . .”

Từ Đại nói kỹ càng từng chiến tích quang vinh của người cha già với tướng quân, nói chuyện còn xúc động đến mức nước mắt lưng tròng, nhìn giống như đứa con hiếu thảo nhớ lời phụ thân dạy bảo.

Tướng quân bắt đầu nhíu mày, nghe một lát thì ánh mắt lộ ra một chút mê man, phải mất một hồi thì mới phản ứng lại, thằng cha này trả lời nãy giờ nhưng lại không trả lời đáp án mà mình muốn nghe.

Hắn ta lập tức ngăn Từ Đại đang nói đến chiến tích anh dũng chống lại Hung Nô vì đất nước năm xưa của ba già lại, cao giọng quát:

“Bổn đại nhân hỏi ngươi cái gì thì ngươi trả lời cái đấy, dài dòng văn tự, rốt cuộc những người này có phải là do các ngươi chôn hay không?”

Trong lời nói lộ vẻ không kiên nhẫn, nhưng trong mắt lại không có bao nhiêu tàn nhẫn, mắt Từ Đại đảo một vòng, lập tức hiểu rõ, mình khoe khoang nãy giờ cũng có hiệu quả.

Quả nhiên, đúng như ông ấy suy đoán, những người này đến để nhặt xác cho đồng đội.

Mà nhìn trang phục thì không giống với những dân quân lưu lạc, dường như là quân đội chính quy.

Mà ở Ký Châu chỉ có một nhánh quân đội chính quy, là đội quân Thường Thắng thuộc nhà họ Viên.

Những thông tin này nhanh chóng lướt qua trong đầu Từ Đại, còn ở trong mắt tướng quân thì nam nhân này bị mình quát đến mức sửng sốt.

Từ Đại ngừng lại, lúc này mới run rẩy gật đầu: “Vâng.”

Tướng quân trừng mắt: “Vì sao muốn chôn thi thể? Có ý đồ gì!”

Không có ý đồ gì thì ai lại phí công chôn thi thể chứ? Từ Đại nói ở trong lòng.

Nhưng mà trên gương mặt lại lộ vẻ đau buồn, trả lời: “Tiểu nhân dẫn người nhà từ Duyện Châu đến đây, nhưng không ngờ rằng lại nhìn thấy cảnh tang thương như vậy, nghĩ đến gia phụ đã từng có đồng đội chết ở chiến trường không có người nhặt xác nên muốn góp một chút sức lực của mình, chôn những chiến sĩ này, chết là hết...”

Càng nói về sau, giọng nói dần dần nhỏ xuống, ôm chặt vợ con thấp thỏm nhìn bọn hắn.

Tướng quân nghe xong lời ông ấy nói thì ánh mắt u ám, ngờ vực, bình tĩnh nhìn cả gia đình, ánh mắt thong thả nhìn rương gỗ trên lưng Từ Đại.

Hắn ta đột nhiên vẫy tay, gọi hai tiểu Binh đến, ra lệnh: “Lục soát!”

Lục soát cái gì?

Tâm trạng Vương Đại Hữu hơi hồi hộp một chút, cảm giác không ổn, đêm qua hắn tận mắt nhìn thấy cả nhà Từ Đại lục soát thi thể, lấy được không ít vật đáng tiền, đoán là đặt ở trong rương gỗ trên lưng Từ Đại.

Nếu như bị tra ra được thì kết cục sẽ thế nào?

Vương Đại Hữu gấp gáp nhìn Từ Đại, thấy gương mặt của Từ Đại cũng hoảng loạn, lập tức sợ đến mức toát mồ hôi lạnh.

Tướng quân nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt bối rối của ông ấy, gương mặt vừa mới hòa hoãn lập tức sa sầm. Đôi mắt hổ trừng lớn, cảm giác áp bức đột nhiên dâng lên, chỉ nhìn thấy Vương Đại Hữu cúi đầu xuống, tuyệt vọng nhắm lại mắt.

Nhưng mà, đổ thùng gỗ này ra thì chỉ có một xấp tơ lụa, một túi tiền, còn có kéo, kim chỉ một vài vật dụng nhỏ khác nằm rải rác.

Vương Đại Hữu âm thầm trợn to mắt, những vật kia đâu rồi? Ở đâu rồi?

Trong lòng hắn không khỏi chấn động, đột nhiên cảm thấy bản thân đã biết quá nhiều, trong lòng càng bất an.

Không lục soát được bất kỳ món đồ khả nghi nào, đôi mắt trầm tĩnh của tướng quân liếc qua nhìn, Từ Đại giang cánh tay “gầy yếu” ra bảo vệ vợ con lui về phía sau, nói lắp bắp:

 “Gia sản của nhà tiểu nhân đều ở đây, nếu tướng quân muốn, nếu như lọt nổi vào mắt xanh của tướng quân thì có thể để cho các tướng sĩ ăn và uống chút rượu, coi như là đứa con này thực hiện nguyện vọng của phụ thân…”

Ông ấy vừa nói vừa chủ động kéo Từ Đại Lang, bảo hắn ta vứt túi hành lý ra ngoài, ngoan ngoãn chờ bị khám xét.

Dáng vẻ trung thực lại đáng thương này giống như coi hắn ta trở thành giặc cướp, tướng quân thấy thế thì bực bội.

Hai tiểu binh nhấc túi hành lý lên rồi lục soát một lần nữa, đổ ra được vài món như áo sợi gai rách, một cái mền cũ, còn có một cái nồi và mấy cái bát, lại thêm một ít túi gạo.

Chỉ là những thứ giẻ rách như vậy, đừng nói là tướng quân, ngày cả hai tiểu binh muốn vơ vét cũng nhìn không thuận mắt.

Nhưng quả thật cũng hơi hứng thú đối với tơ lụa, nhưng mà tướng quân không ra lệnh nên bọn họ cũng không dám có hành động gì.

Gió thoảng qua mùi sắt gỉ nồng nặc, bầu không khí vốn cứng ngắc lại tăng thêm một chút kì lạ.

Hai bên cứ ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta như vậy, nhìn khoảng nửa phút, lúc này mới nghe thấy tướng quân lên tiếng nói:

“Chỗ này giao nhau với khu vực của quân Hắc Nham của Hung Nô, thường có Hung Nô cải trang thành đạo phỉ đến quấy rối, chỉ dựa vào mấy người các ngươi mà cũng muốn đi tới huyện Hà Giang, thật nực cười!”

Lời này là có ý gì vậy?

Từ Đại ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy tướng quân vẫy tay một cái, vòng vây ba lớp trong ba lớp ngoài bao vây bọn họ tách ra một con đường.

Có một ít nhân mã đứng đó, một tiểu đội trưởng không nhịn được thúc giục Từ Đại: “Đi theo ta!”

“Đi đâu vậy?” Từ Đại cảnh giác hỏi.

Nghĩ thầm, đừng nói là kéo cả nhà ông ấy ra ngoài xử tử nhé!

Tiểu đội trưởng liếc mắt nhìn Từ Đại: “Kêu ngươi đi thì ngươi đi đi, đừng nói nhảm nữa!”

Mắt thấy muốn rút đao, Từ Đại và Vương thị âm thầm nhìn nhau một chút, dự định đi theo trước đã rồi nói sau, có lẽ đây cũng là một cơ hội để thoát thân.

Chỉ là bọn họ vừa mới bước được hai bước thì lại bị tướng quân quát: “Quay lại!”

Từ Đại “run rẩy” quay đầu, hai tiểu binh lục soát đưa hành lý và thùng gỗ của ông ấy tới đây, mọi thứ vừa mới đổ ra đều được gom lại, một đồng tiền cũng không thiếu.

Hành động thế này, Từ Đại càng không nhìn thấu, nhìn tướng quân một chút, thấy hắn ta nhấc cằm ra hiệu mình cầm lấy thì cũng nghe lời, cầm thùng gỗ và hành lý cầm về.

Người của cả hai nhà thấp thỏm đi theo một vài nhân mã rời khỏi vòng vây, sau đó tiểu đội trưởng hỏi: “Biết cưỡi ngựa không?”

Từ Đại suy nghĩ một lát, mình là một nông dân nhỏ thật thà thì không nên biết cưỡi ngựa, vì thế nên lắc đầu.

“Thật phiền phức, sao đại nhân lại giao loại chuyện này cho lão tử chứ!” Tiểu đội trưởng xúc động nói thầm hai câu, rồi nháy mắt với binh lính ở bên cạnh.

Sáu binh lính cưỡi ngựa đi tới, trong đó có một người đưa tay muốn tóm lấy tỷ muội Từ Nguyệt, nếu không phải Từ Nguyệt phản ứng nhanh thì suýt chút nữa là Từ Đại Lang đã nhảy lên bóp đầu người này.

“Không sao đâu ca ca.” Từ Nguyệt lên tiếng an ủi ca ca xong thì lập tức bị xách lên lưng ngựa.

Ngay sau đó là Từ Đại, Vương thị, Từ Đại Lang và một nhà bốn người của Vương Đại Hữu, không có ai bị bỏ lại phía sau.

Những binh lính này cưỡi ngựa dẫn theo bọn họ, quay đầu chạy về phía đường chính thức, nhìn phương hướng thì là hướng đi về phía Hà Giang.

Người binh sĩ kia kẹp hai cô bé trước người, không hề có chút khái niệm bảo vệ con non nào, ước gì có thể tăng tốc độ của con ngựa càng nhanh càng tốt, vì để không bị con ngựa điên ném bay ra ngoài, nên hai tỷ muội Từ Nguyệt chỉ có thể nắm chặt yên ngựa trước mặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play