Cho dù là Vương thị, người đã nhìn quen cảnh chiến tranh thì vẫn không nhịn được cảm thấy xót xa cho những binh lính bị vứt đi này.

Nếu như nàng là tướng quân thì nàng sẽ không vứt bỏ bất kì một binh lính nào dưới trướng mình!

“Nghỉ ngơi một lát, đã làm cả ngày rồi.” Nàng mệt mỏi không thể tả, khẽ nói.

Đang nói thì ánh mắt dừng lại trên người hai vợ chồng Vương Đại Hữu đang ngồi xổm bên trong bụi cỏ cách đó không xa: “Cùng nhau đi.”

Gương mặt hai vợ chồng Vương Đại Hữu lộ vẻ do dự, Vương thị lại nói ngày hôm nay chôn ở chỗ này, không di chuyển, lúc này bọ họ mới gật đầu một cách nhẹ nhàng.

Nghỉ ngơi đến mười giờ sáng thì Vương thị đánh thức cả hai nhà dậy, tiếp tục hành động.

Từ Đại vốn muốn đi, nhưng thấy Vương thị kiên trì như vậy thì chỉ biết cố gắng làm tiếp.

Những thi thể rách nát nhìn kinh tởm hơn những thi thể tối qua nhiều, tương đương với một bài kiểm tra tố chất tâm lý.

Ngày hôm qua Từ Nguyệt bị thi thể làm tê rần cả đêm, ngày hôm nay lại nhìn thấy những cái này nên cảm thấy dạ dày cồn cào.

Từ Nhị Nương cũng không khá hơn chút nào, gương mặt nhỏ của hai tỷ muội nhăn nhó, căng da đầu làm việc.

Từ Đại Lang giống như không biết mệt mỏi, đào vài xẻng là đã đào được một cái hố, rồi cất hai ba cái tay chân vào, lại dùng đất lấp lên rồi ấn xuống, chưa tới nửa tiếng là có thể chôn được vài thi thể.

“Oẹ!”, Đồng thị ở phía xa ói ra, nôn đến mức gương mặt trắng bệch, muốn ngất xĩu.

Vương Đại Hữu sợ hãi, vội vàng dìu nàng ấy quay về trên cỏ, sau khi uống vài ngụm nước thì lúc này mới bình tĩnh lại.

Nhưng nhìn dáng vẻ thì biết là không có dũng khí bước vào vùng thi thể này nữa rồi.

Vương Đại Hữu an ủi vợ, quay đầu nhìn gia đình Từ Nguyệt đang bận rộn một chút, không thể hiểu được vì sao bọn họ vẫn muốn làm tiếp.

Đêm qua là vì tiền thì hắn có thể hiểu được.

Nhưng bây giờ, vì sao bọn họ lại làm chuyện này?

Nếu như Vương thị có thể nghe được tiếng lòng của Vương Đại Hữu thì có lẽ sẽ cho hắn biết rằng, đây là tín ngưỡng!

Từ Đại mệt mỏi, Từ Nguyệt, Từ Nhị Nương đang vùi đất cũng không nhúc nhích, hai cái cánh tay nặng đến mức không nhấc lên được.

Trên trán Từ Đại Lang đầy mồ hôi, Từ Nguyệt sợ hắn ta mệt chết nên kêu dừng lại, để cho hắn ta nghỉ ngơi.

Trên cả chiến trường cũng chỉ còn sót lại một mình Vương thị đang lặp đi lặp lại hành động đào hố, vùi lấp.

Nàng không mệt sao?

Từ Đại nghi ngờ nhíu mày, nhìn không thấu nữ nhân cố chấp này.

Nhưng ông ấy nghĩ rằng, nếu như binh lính có thể có một người tướng quân như Vương thị thì đây là một chuyện rất đáng để kiêu ngạo.

Thi thể còn rất là nhiều, coi như ngày hôm nay bận rộn đến đâu thì cũng không thể chôn hết tất cả thi thể của binh lính trong một ngày.

Từ Đại mệt đến mức không muốn di chuyển, nhưng cũng không ngăn cản Vương thị tiếp tục làm nàng chuyện muốn làm.

“Chúng ta quay về thôi.” Từ Đại gọi ba đứa con, đùa giỡn nói: “Phụ thân chỉ là một người bình thường thôi.”

Từ Nhị Nương nhún vai, thừa nhận mình cũng là người bình thường, theo cha quay về.

Từ Nguyệt nhìn mẫu thân, rồi lại nhìn phụ thân và tỷ tỷ, cô bé thở dài một hơi rồi kiên định đi về phía mẫu thân.

Cô bé biết mình không làm được gì, nhưng lại muốn ở bên cạnh mẫu thân, yên tĩnh ở cùng nàng.

Nàng mệt mỏi, khát nước thì cô lau mồ hôi cho nàng, đưa cho nàng ngụm nước.

Vương thị quay đầu nhìn bé gái đứng phía sau mình, trong lòng giống như có một dòng chảy ấm mềm mại lặng lẽ chảy trong cơ thể nàng...

Ánh mặt trời ngả về Tây, thời gian đã tới buổi chiều.

Từ Đại nằm dưới bóng cây chợp mắt khẽ nhúc nhích lỗ tai, đột nhiên sợ hãi ngồi dậy, không dám tin vào tiếng đông đang nghe thấy, bên tai loáng thoáng có tiếng chân ngựa.

Ông ấy vội vàng ngồi dậy, gọi hai mẹ con đang ở trên đống người chết: “Có một đội nhân mã lớn đang tới đây, hai người mau quay về!”

Do cách quá xa nên hai mẹ con bên kia không nghe rõ nội dung ông ấy nói.

Từ Nguyệt quay đầu nhìn về phía doca ca, rồi nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của ba, trong lòng hơi hồi hộp một chút, khều Vương thị đang bận bịu tập trung chôn thi thể.

“Mẫu thân, phụ thân đang kêu mình, dáng vẻ dường như rất vội vã.”

Vương thị nén đất trước mặt, lúc này mới xoay người nhìn về phía Từ Đại.

“Quay về! Quay về!”

Từ Đại vừa chạy về phía này vừa gọi, đồng thời dùng tay làm động tác quay về.

Lúc này, tiếng chân ngựa dày đặc truyền tới đây, đôi mắt Vương thị lạnh lẽo, lập tức phản ứng lại, ném cái xẻng trong tay về phía Từ Đại rồi ôm lấy Từ Nguyệt chạy về.

Tiếng chân ngựa ngày càng gần hơn, Từ Đại Lang trong cơn mê ngủ đột nhiên đứng dậy, con mắt đảo một vòng, tìm bóng người của Từ Nguyệt rồi lập tức chạy về phía cô bé.

Vương thị lập tức thở phào nhẹ nhõm, gấp rút  giao Từ Nguyệt cho Từ Đại Lang, mình thì vịn vào Từ Đại, gia đình bốn người chạy về phía doca ca.

“Đi!”

Vừa đến doca ca, Từ Đại lập tức thúc giục.

Từ Nhị Nương đã thu dọn đồ đạc gần đủ rồi, chia thùng gỗ và hành lý đưa cho Từ Đại và Từ Đại Lang.

“Bên này bên này!” Vương Đại Hữu ở phía trước nhỏ giọng gọi.

Đồng thị cõng con trai và dắt con gái chạy lên phía trước, bên kia có bụi cỏ rậm rạp, còn có một sườn núi nhỏ nên có thể tránh một chút.

Lúc này muốn chạy thì chắc chắn sẽ va vào đội ngựa không quen biết kia, nên cứ trốn trước đã rồi nói sau.

Chỉ là bọn họ vẫn chậm một bước, Đồng thị chạy ở phía trước la lên, té xuống bụi cỏ.

Một vài kỵ mã của đội binh lính “Rầm rầm” xông ra từ phía sau sườn núi!

Từ Đại và Vương thị lập tức giật mình, dẫn bọn nhỏ nhìn về phía ngược lại, tất cả đều là binh lính mặc áo giáp đen cưỡi ngựa cao lớn bao vây bọn họ.

“Không sao chứ?” Vương Đại Hữu lo lắng đỡ vợ con dậy, lo lắng hỏi.

May là có nhiều cỏ nên ba mẹ con đều không sao, nhưng mà cũng rất sợ hãi.

Chỉ cần đến việc mà những quan binh ở Bộc Dương đã làm thì Đồng thị cảm thấy tuyệt vọng.

Từ Đại và Vương thị bảo vệ con cái ở giữa, cảnh giác nhìn những người trước mặt, vừa quan sát vừa tìm chỗ đột phá.

Có hơn trăm tên lính đến đây, bao vây mấy tiểu dân như bọn họ tới ba lớp, người không biết còn tưởng ở giữa là người lợi hại nào đó.

Đội ngựa đang bao vây bọn họ tách ra một con đường, một nam nhân giống như tướng quân cưỡi ngựa đi vào, trịch thượng đi vòng quanh bọn họ.

Con ngựa khịt mũi một cách dữ dội, ánh mắt dò xét của tướng quân sắc như dao, một câu nói, một phán đoán của hắn là có thể quyết định sống chết của những người trước mặt này.

Người của hai nhà sốt sắng ôm thành một cục, giống như là phạm nhân chờ đợi tuyên án.

Sau khi tướng quân đi vài vòng, rốt cuộc dừng lại, lên tiếng hỏi: “Những thi thể kia đều là các ngươi chôn?”

Người hắn ta nhìn là Từ Đại.

Tướng quân này căn bản không để nữ nhân và con nít vào trong mắt, từ đầu đến cuối cùng chỉ nhìn hai người là Từ Đại và Vương Đại Hữu.

Chỉ là Từ Đại cũng không dám trả lời lung tung vấn đề này của hắn ta.

Một khi không trả lời được, e rằng sẽ là một con đường chết.

Đội ngũ này không cầm cờ, mặc toàn đồ đen, trên trán thì đeo băng đô màu đỏ.

Màu đỏ. . . Giống y như băng đô mấy người giành chiến thắng hôm qua đeo!

Từ Đại hé mắt, lẽ nào nhóm người này quay lại nhặt xác?

Mọi thông tin xoay chuyển trong đầu một lần, lúc này Từ Đại mới “Vâng dạ” trả lời:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play