Bầy sói đến vội vã, đi thì lại càng nhanh hơn, chỉ sợ chậm một bước là sẽ gặp phải thứ gì đó đáng sợ, trong nháy mắt đã ẩn vào trong núi rừng, không còn tung tích.

Trong bóng tối, vua sói quay đầu liếc mắt nhìn, đôi mắt màu lục phản chiếu cơ thể gầy gò của thiếu niên, cơ thể kia dần trở nên cao to, làn da trở nên trắng bệch, con ngươi hiện rõ màu máu, lạnh lùng quan sát vương quốc diệt vong trên đống đổ nát.

Cả người vua sói chấn động, hoàn toàn biến mất bên trong rừng rậm.

“Không, sao, rồi.” Thiếu niên quay người lại, nhẹ nhàng vỗ đầu của cô bé, nỗ lực nói tiếng người không thành thạo để dỗ cô bé: “Nguyệt, đừng sợ, đừng sợ.”

“Ực!”

Từ Nguyệt dốc sức nuốt nước miếng, lúc này mới tìm về được giọng nói của mình, giơ ngón tay cái lên với ca ca, khen ngợi nói: “Ca ca giỏi quá!”

Từ Đại Lang ngẩn ra, muội muội khen mình rồi, đây là lần đầu tiên đó!

“Ha ha” thiếu niên lập tức gãi đầu xấu hổ rồi bật cười thành tiếng, vui vẻ như một đứa ngốc.

Mọi người: “...”

Bầy sói bị Từ Đại Lang dọa chạy: “...”

Cả nhà của Vương Đại Hữu cũng bị tiếng gào của Từ Đại Lang dọa sợ.

Đối với chuyện này, cả nhà Từ Nguyệt âm thầm tuân theo một nguyên tắc “Không giải thích, không diệt khẩu”, tiếp theo nên làm gì thì làm.

Tiếng rống này của Từ Đại Lang không chỉ dọa bầy sói chạy, mà còn khiến các dã thú khác trong rừng sợ hãi, mùi máu tanh trên chiến trường nồng nặc như vậy mà còn không hấp dẫn được một con thú dữ nào thì cũng đủ biết được uy lực của nó.

Một nhà năm người đeo hành lý lên lưng một lần nữa, đi tới trước hai toà tháp người.

“Người trên tháp này có tên là… Trúc Kinh Quan.”

Vương thị vừa chọn nơi không có thi thể để đi, vừa phổ cập khoa học lịch sử quân đội cho bọn nhỏ.

“Vào thời cổ đại . . . Chính là lúc này, bên thắng lợi thích sử dụng cách tàn nhẫn này để khiến kẻ địch sợ hãi, đồng thời thể hiện sức mạnh của mình, giống như muốn cho kẻ địch xung quanh biết rằng, muốn chọc ta chú ý thì đây chính là kết cục của ngươi!”

Từ Đại và Từ Nhị Nương nhìn một chút, hai người chậc một tiếng, phát khẩu trang vải đã cắt cho các thành viên trong gia đình.

Cả gia đình đều đeo khẩu trang, sau đó đi xuyên qua giữa địa ngục người khủng bố.

Bụng và bắp chân của cả nhà Vương Đại Hữu đều hơi run rẩy, nhìn một nhà năm người phía trước này dường như không thấy sự tồn tại của từng khúc tay chân còn sót lại, chấn động đến mức chả buồn nói, đã tê rần hoàn toàn!

Không thể nào tách ra được, người nhà họ Từ bản lĩnh lớn, lại là người lại là người chính trực, Vương Đại Hữu nghi ngờ rằng căn bản là cả nhà mình không có cách nào sống sót để đi tới huyện Hà Giang được.

Hai vợ chồng nhìn đối phương một chút, Đồng thị yên lặng đưa chiếc khẩu trang vải đã chuẩn bị sẵn, vợ chồng hai người ôm lấy một đứa con, nhún nhảy như đang khiêu vũ trên mũi đao đi về phía nhà họ Từ.

Nhảy nhảy, Vương Đại Hữu đột nhiên phát hiện, dường như gia đình phía trước đã dừng lại.

Đang chờ bọn hắn sao? Vương Đại Hữu ngạc nhiên vui mừng suy nghĩ.

Nhưng hắn nhanh chóng biết được rằng mình đã nghĩ nhiều quá rồi.

Từ Đại nhặt một chuỗi ngọc bội bên cạnh một thi thể, màu tím nhạt, tròn trịa, trong suốt và sáng bóng, tổng cộng có 18 hạt, tỉ mỉ tinh xảo, dường như là đồ trang sức của nữ nhân.

Nhưng trên chiến trường này chỉ có nam nhân chết, điều đó có nghĩa là chuỗi vòng ngọc này là của vợ nam nhân đó hoặc là hắn ta lấy được từ chỗ khác.

Từ Đại quét mắt nhìn thi thể trên đất, tuổi không lớn, có vẻ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, y phục trên người cực kì tồi tàn, chỉ miễn cưỡng còn hình dạng của mũ và áo giáp.

Hiển nhiên, với thân phận như thế của hắn ta thì căn bản không thể mua nổi chuỗi vòng tay như vậy cho nữ nhân.

Như vậy, đáp án đã rõ ràng, chuỗi vòng tay này được người khác thưởng cho.

Giống như trên trấn nhỏ lúc trước, quan sai đoạt hai con thỏ của bọn họ, bọn họ đã sớm hình thành thói quen như vậy rồi.

Trên hạt châu nhiễm vết máu, tay của Từ Đại xoa xoa, nhìn hạt châu dưới ánh trăng càng xinh đẹp hơn, biết rằng nó rất đáng tiền.

“Chi bằng chúng ta thu dọn thi thể cho những người này đi?” Từ Đại nhìn người nhà, đề nghị một cách rất nghiêm túc.

Vương thị nhìn về phía ba đứa con.

Chính xác mà nói là nhìn hai tỷ muội Từ Nguyệt, bởi vì Từ Đại Lang căn bản không quan tâm đến việc này, hắn ta chỉ quan tâm đến sự an toàn của muội muội.

Dã thú đã bị dọa chạy, ít nhất là tối nay bọn chúng sẽ không ra ngoài để gặm nuốt những thi thể này, buổi tối cũng sẽ không có người nào đến đây nên gần như không có nguy hiểm gì.

Từ Nhị Nương nhìn hạt châu trên tay của Từ Đại, hơi dao động.

Nàng ta lại nhìn Từ Nguyệt, dáng vẻ như chỉ cần Từ Nguyệt đồng ý thì nàng ta cũng sẽ đồng ý.

Từ Nguyệt nhìn ngó xung quanh, có khoảng hai đến ba ngàn thi thể trên khắp mặt đất, mà chỉ có gia đình bọn họ, muốn nhặt xác cho nhiều người thế này cũng rất khó khăn.

Hiển nhiên cả nhà đều nghĩ tới vấn đề này, Từ Đại nói thêm: “Có thể dọn bao nhiêu thì dọn bấy nhiêu, lấy một số đồ vật của họ để thanh toán cho việc chúng ta thu dọn thi thể.”

Đã như vậy . . Một nhà năm người nhìn một chút, vậy thì bắt đầu làm thôi!

Nhân lúc gia đình Vương Đại Hữu chưa đuổi kịp, Từ Nguyệt lén lút lấy nước khử trùng trên bục ở phòng nghiên cứu ra, phun cho các thành viên trong nhà một lần, ngăn ngừa nhiễm trùng.

Tiêu độc xong thì hai vợ chồng Vương thị và Từ Đại bắt đầu chọn nơi muốn chôn thi thể.

Những thứ đã quá nát và không thể gắn lại với nhau thì chỉ cho thể bỏ đi, trước tiên lục soát tìm kiếm vài người tương đối hoàn chỉnh một lần, người không thể trả nổi thù lao thì chỉ có thể thả xuống, ưu tiên những người có thể trả nổi thù lao.

Từ Đại nhìn núi non xung quanh, lẩm bẩm từ gì đó trong miệng, lại tính toán một chút rồi mới chỉ một chỗ bằng phẳng ở phía Đông, gọi ba huynh muội Từ Nguyệt đi qua đào hố.

Mỗi thành viên trong gia đình bắt đầu trở nên bận rộn.

Hao người lớn là Vương thị và Từ Đại phụ trách vận chuyển thi thể, Từ Đại Lang sức lớn thì dùng cái xẻng trong nhà mới mua để đào hố.

Hai tỷ muội Từ Nguyệt và Từ Nhị Nương ở bên cạnh giúp đỡ, gom đất để chôn cất. Nhưng mà do sức yếu nên căn bản là để một mình Từ Đại Lang làm xong.

Không cần đào một cái hố quá lớn, chủ yếu là phải đào sâu, sau khi đào xong là có thể thả thi thể vào.

Một hố không đủ nên phải đào thêm mấy cái, cứ tuần hoàn như vậy, làm ròng rã một buổi tối chôn được hơn 100 thi thể.

Nhưng mà thu hoạch cũng không tệ, được 300 đồng, vài chuỗi vòng cổ Ngọc Thạch, một thỏi vàng nhỏ, còn có một ít dao găm dùng để ám sát, gom góp lại để tính toán chôn 100 cái thi thể thì kiếm được vài ngàn đồng tiền máu!

Nhưng mà trên chủy thủ có khắc ký hiệu của quân đội nên họ dùng không dám dùng, bán không dám bán, Từ Đại bèn vứt vào trong hố chôn cùng những binh sĩ kia rồi.

Mặt trời mọc lên từ phía Đông, ánh nắng chói chang khiến máu tanh trên chiến trường hiện rõ trước mắt mọi người.

Cả nhà Từ Nguyệt bận bịu mai táng thi thể cả đêm qua đang ngồi trên bụi cỏ giải lao, dù cho đêm qua nhìn thấy nhiều thi thể như vậy, nhưng khi tất cả những điều này được phơi bày trần trụi trước mắt thì một nhà năm người vẫn rất sốc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play