Từ Nguyệt nằm trên giường nhớ tới chuyện ở Bộc Dương, cũng nghi ngờ chuyện tốt như vậy.
Nhìn vẻ mặt nghi ngờ của thê nhi, Từ Đại bỗng cảm thấy nghẹt thở.
Ông ấy chịu khổ cực như vậy hỏi thăm là vì ai chứ?
Có vẻ như cảm nhận được sự trách móc tròng lòng Từ Đại, Từ Nhị Nương thông cảm nói: “Nếu như quản sự nói thật, vậy chúng ta đi tìm một trấn Ký Châu gần nhất sống ổn định đi.”
Trong lòng Từ Đại cuối cùng cũng cảm nhận được một chút ấm áp: “Quản sự không cần gạt ta làm gì, tin này chắc là sự thật, nhưng mà quận huyện mỗi nơi có tuân theo mệnh lệnh của cấp trên làm việc hay không thì chưa biết được.”
Nghe nói vậy, cả nhà đều yên lặng, nhưng dù thế nào, đã có hướng đi, dù sao cũng phải thử một chút.
Một cơn mưa mùa thu, một đợt khí lạnh.
Dậy sớm, khoảnh khắc đẩy cửa phòng ra, gió lạnh kéo tới, Vương thị chỉ mặc một cái áo cũ rách không nhịn được run lên.
Sợ lạnh lùa vào bọn nhỏ trong phòng, nàng vội vàng đóng cửa phòng lại, xoay người về phòng cầm một xấp vải rồi lại ra ngoài, gọi Đồng thị ở phòng bên cạnh, hai người cùng đi đổi vải về làm y phục.
Trời lạnh, mặc áo mỏng rách rưới bị lạnh chắc chắn sẽ bị bệnh, Vương thị quyết định làm cho người lớn lẫn trẻ con đều có y phục nhiều lớp mới mặc.
Một xấp lụa có thể đổi bốn xấp vải lanh, Đồng thị giúp tính thử nguyên liệu dùng cho năm người Từ gia, bốn xấp vải lanh cũng đủ rồi, nếu dư thì còn có thể làm hai đôi giày.
Dân thường mặc y phục không chú trọng như quý tộc, chủ yếu tiện là được.
Nữ nhân bên trên mặc trung y bên trong, bên ngoài mặc trường sam tay áo hẹp, bên dưới mặc quần rộng.
Nếu như để ý hơn thì sẽ mặc Khúc Cư Thâm Y, hoặc là Váy Nho.
Y phục của nam nhân cũng không khác lắm, để tiện làm việc, ống tay áo sẽ làm rộng hơn một chút, vạt áo ngắn hơn một chút, ở dưới mặc quần, thắt đai lưng là được.
Nên trên đường đi, mọi người chỉ cần dựa vào y phục là có thể nhận ra thân phận của đối phương.
Vương thị và Đồng thị đổi vải, lại mua kim chỉ, lúc này kim chỉ cũng đắt, Đồng thị tính toán chiều dài cần mua, rất sợ tốn thêm một khoản tiền.
Nàng ấy tự tính chỉ dùng cho nhà mình, cho là Vương thị cũng thành thạo nên không để ý, mãi đến lúc hai người về quán trọ, lúc Đồng thị định gọi Vương thị cùng may vá, mới nhận ra Vương thị vậy mà không mua kim chỉ.
Không mua kim chỉ, chỉ có mỗi vải, lấy gì may y phục chứ?
Đồng thị ngạc nhiên sau đó nhẹ nhàng tỏ vẻ nhà mình có thể cho Vương thị kim chỉ để dùng.
Vương thị lúng túng từ chối, đứng dậy lại định đi mua kim chỉ về.
Không ngờ cơn mưa vừa ngớt lại mưa tiếp, cản Vương thị ở dưới mái hiên.
“Hay là dùng của muội đi, muội cắt vải, tẩu may trước.” Đồng thị đi ra, kéo Vương thị vào phòng, lại đưa vải mà mình đã cắt xong cho Vương thị để nàng may trước.
Vương thị nhìn mảnh vải trong tay ngẩn ra rất lâu, trước ánh mắt ngạc nhiên của Đồng thị, xấu hổ hỏi: “May y phục thế nào vậy?”
Đồng thị trợn tròn mắt, nhất thời không biết sắp xếp từ ngữ thế nào để trả lời câu hỏi của Vương thị.
Có lẽ do bầu không khí quá xấu hổ, Vương thị mỉm cười buông vải xuống, ôm lấy bốn xấp vải của mình về phòng nhà mình.
Vừa vào cửa, chỉ thấy bốn phụ tử đang cầm một tấm gỗ dày dạy học trong phòng.
Tấm gỗ là do Từ Nguyệt dùng một cái bánh gạo đổi với tiểu nhị ca của quán trọ, vừa dày vừa lớn, tỷ tỷ và ca ca có thể thỏa thích viết viết vẽ vẽ lên đó, để cô bé sao chép vào thắp sáng cây táo phòng nghiên cứu.
Đợi khi tấm gỗ đã được viết kín, cô bé để phụ thân dùng dao bào đi, tấm gỗ lại có thể sử dụng được. Vụn bào còn có thể dùng để nhóm lửa, một công ba việc.
Bốn phụ tử đang ăn ý kiểm tra tri thức của cây táo, Vương thị thấy họ tập trung như vậy thì há há miệng nhưng không nói gì, ôm vải yên lặng ngồi xuống trước bàn trà.
Rất nhanh, ba phụ tử đã chú ý đến vẻ uể oải này của nàng.
Bốn phụ tử nhìn nhau, không dám tin nghĩ: Trước mặt là mẫu thân/ nương tử đầy sức sống sao?
Bốn người không tự chủ dừng động tác trên tay lại.
Từ Đại nhẹ giọng hỏi: “Từ Vương thị, nàng làm sao vậy?”
Vương thị liếc nhìn hắn, không hiểu sao lại tức giận, không thèm để ý.
Từ Nguyệt nhớ rõ ràng sáng sớm mẫu thân đã cùng Đồng Thẩm đi đổi vải tanh chuẩn bị may y phục, lúc này không phải hai nữ nhân nên vui vẻ cắt vải may đồ sao?
Sao lại ôm vải về?
Vừa nghĩ đến, lại nhìn dáng vẻ ấm ức kia của Vương thị, Từ Nguyệt bỗng nhiên hiểu ra.
“Mẫu thân không biết làm y phục sao?” Cô bé hỏi nhỏ.
Vương thị nhất thời cứng người, trong đầu hiện lên bốn chữ trẻ con nói thật, lúc này mới nhịn được cơn xúc động muốn chặn cái miệng nhỏ của nữ nhi lại.
Bốn phụ tử nhìn nhau, nhất thời hiểu ra.
Từ Đại hơi buồn cười, thầm nghĩ không phải bà nương nhà mình rất vênh váo, trên thông thiên văn dưới rành địa lý sao, lần này gặp khó rồi?
Nhưng lại sợ bị Vương thị đánh chết, nên cố gắng căng mặt bước lên trước, vỗ nhẹ vai nàng an ủi:
“Nàng không biết làm... cũng bình thường, nguyên thân cũng không biết làm, ngày xưa trong nhà toàn dùng tiền tìm người giúp may y phục.”
Vương thị nghi ngờ liếc mắt nhìn Từ Đại, bỗng nghĩ đến một chuyện, tướng quân không biết làm, nhưng mà có thể giao cho binh lính làm mà.
Vương thị lập tức nhét vải cho Từ Đại: “Đồng chí Từ Đại, nhiệm vụ nặng nề này giao cho chàng, làm cho tốt, cả nhà chúng ta đều tin chàng làm được.”
Từ Đại: ??
“Ta, ta... Làm gì có nam nhân nào cầm kim chỉ may y phục?” Mặt Từ Đại xấu hổ, tức giận quát.
Bốn xấp vải trong tay như gây phỏng tay vậy, bị ông ấy cuống quít buông ra. Từ Đại bỗng lui về sau một bước dài, trên gương mặt ngăm đen hiện đầy vẻ chống cự.
Nhưng mà đứng trước sức mạnh quân sự của Vương thị, trước giờ phản kháng của Từ Đại đều không có tác dụng.
“Không sao, học được mà, thật sự không được thì chàng có thể nhờ người ngoài.”
Vương thị vỗ vỗ vai Từ Đại, ý bảo ông ấy làm rất tốt, thấy cơn mưa bên ngoài nhỏ dần, lập tức chạy đi mua kim chỉ về.
Kim, chỉ, kéo, vải tanh, tất cả đã được chuẩn bị ổn thỏa.
“Lại đây nào! Tin tưởng bản thân.” Vương thị cười cầm kéo và kim chỉ lên, ý bảo Từ Đại có thể bắt đầu được rồi.
Từ Đại nhìn gương mặt đáng chết của bà nương, lại nhìn ba nhãi con đang núp bên giường gỗ như không liên quan đến mình, bỗng lóe lên, giơ tay nói:
“Ta xin viện trợ, Từ Đại Lang, Từ Nhị Nương, Từ Ấu Nương, ba đứa lại đây cho lão tử.”
Người ngồi trong nhà, họa từ trên trời rơi xuống, ba huynh muội Từ Nguyệt tỏ vẻ cả nhà chúng ta đúng là “tương thân tương ái” mà.
Ba huynh muội bất đắc dĩ xích đến trước bàn trà.
Từ Đại Lang xốc miếng vải lên nhìn một lát, lại cầm kéo, thấy hắn ta định cắt vải, Từ Nguyệt vội vàng lấy vải trên tay hắn ta xuống, cầm tấm ván gỗ và than củi dụ dỗ nói:
“Ca ca, tốt nhất ca huynh nên ngoan ngoãn sang một bên chơi tấm gỗ đi, ở đây có ta và tỷ tỷ là đủ rồi.”
Từ Đại Lang hiểu như không hiểu “à” một cái, nghe lời tiếp tục nghịch ván gỗ.
Từ Đại nhìn hai nữ nhi được lợi trước bàn trà này, không khỏi chờ mong hỏi: “Đều là nữ nhi, biết may y phục chứ?”
Từ Nguyệt bèn không phục: “Phụ thân cảm thấy cứ là nữ nhân thì sẽ biết may y phục sao?”
Từ Đại đỡ trán, lúc ông ấy đang định nói là mình biết ba nữ nhân trong nhà này không hề có ai là “nữ nhân” cả mà.
“Thật ra, chuyện đó, ta có thể thử một lần.” Từ Nhị Nương cười nói.