“Mẫu thân.” Đại nương Vương gia ngẩng đầu nhìn mẫu thân, mong chờ mẫu thân nhận lấy một trượng vải này, như vậy mình và đệ đệ cũng có thể có giày mới mang.

Đồng thị đang trố mắt cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, trong mắt ánh lên nước mắt xúc động, gập người thi lễ với phòng bên một cái, nói nhỏ: “Cảm ơn.”

Cũng không biết người trong phòng bên cạnh có nghe thấy không, qua một lát sau, phòng bên truyền đến tiếng nói mềm mại âm ái của ấu nương Từ gia.

“Đại nương, tiểu lang, bảo mẫu thân ngươi cùng sang ăn cơm đi.”

Tỷ đệ Vương gia lập tức nở nụ cười, hai người kéo lấy tay mẫu thân kích động đi sang phòng bên cạnh.

Đồng thị bất đắc dĩ lắc đầu, rút tay mình khỏi tay hai tỷ đệ, đầu tiên là cất kỹ vải trong lòng mình, lại khóa kín cửa, lúc này mới mỗi tay dắt một đứa sang phòng bên cạnh.

Tiểu lang Vương gia đi vẫn chưa vững, còn chưa vào cửa đã hành lễ “phịch” trước cửa trước mặt bốn mẫu tử Từ gia, khiến mọi người đều bật cười.

Mẫu thân hai nhà và bọn nhỏ thả lỏng ăn một bữa cơm no.

Sầm tối, Từ Đại và Vương Đại Hữu đi cả ngày cũng đã về.

Trên vai Vương Đại Hữu vác ba cái đòn gánh trống không, sau lưng Từ Đại đeo một rương gỗ hình chữ nhật, mặt trên có khắc hoa, còn được sơn dầu, dù không phải mới tinh nhưng mà nhìn vào là biết không phải là rương mà dân chúng bình thường dùng.

Vương thị vừa nhìn, trong lòng cũng hiểu được, ra hiệu bảo hai người bước vào phòng rồi nói.

Phòng không cách âm, Đồng thị vẫn không kiên nhẫn hạ giọng hỏi chồng: “Thế nào? Bán được bao nhiêu thế?”

Vương Đại Hữu tỏ vẻ bí mật đưa năm ngón tay lên, Đồng thị không dám tin ngạc nhiên hô: “Năm nghìn tiền?”

Vương Đại Hữu vội vàng bảo nàng ấy nói nhỏ thôi, nhưng nhìn trượng phu vui ra mặt, Đồng thị cũng đoán được.

Người có tiền đúng là biết tiêu. Từ Nguyệt thầm thở dài trong lòng, đồng thời cũng không khỏi mong chờ.

Chỉ thấy Từ Đại đặt rương gỗ ra trước mặt mọi người, rút chốt rương, lấy đồ bên trong ra.

Sáu tấm lụa, còn có một túi tiền năm lạng, đặt lên bàn trà vang leng keng.

Trước ánh mắt vui mừng của mọi người, Từ Đại bình tĩnh ngồi xuống, lúc này mới không nhanh không chậm nói:

“Quý nhân trong thôn trang đến từ Trường An, người Kinh Đô mua bán thoải mái, mua cả con báo, vài tấm lông chim và lông chồn cũng được họ mua hết, nói là muốn làm bút lông cho quý nhân đến từ Trường An.”

“Quản sự cho sáu tấm lụa, thêm 500 tiền, thấy bọn ta không có đồ gì để cất vải, lại cho bọn ta một cái rương cũ.”

“Ừm.” Từ Đại vỗ vỗ chiếc rương chuyện đựng đồ này, nhíu mày nói: “Rương gỗ này được làm từ gỗ tốt, bên trong còn lót vải dầu, cũng không thấm nước nữa đó.”

Từ Đại đã từng đeo đủ loại balo cực kỳ thích chiếc rương gỗ này, chúng khắc sâu vào lòng ông ấy rồi, cũng không uổng công ông tặng cho quản sự một tấm lông chim.

Tất nhiên chi tiết nhỏ như vậy cũng không cần nói cho mọi người biết, lần này vải và tiền mang về tổng cộng 6500 tiền, dựa theo giá cả hiện giờ tại Đại Khánh, đủ để mua một căn nhà.

Có số tiền này, cuối cùng cả nhà họ cũng có thể kết thúc cuộc sống màn trời chiếu đất rồi.

Đáng tiếc là còn phải chia một phần cho Vương gia.

Lòng Từ Đại đang rỉ máu.

Nhưng mà ánh mắt ám chỉ của Vương thị đã quét qua, lại nhìn gương mặt mong đợi của hai vợ chồng Vương Đại Hữu, Từ Đại nhịn đau, chọn hai tấm vải nhét vào lòng Vương Đại Hữu.

Bốn xấp vải và 500 tiền còn sót lại lập tức bị cất vào rương gỗ, đậy nắp lại, thầm nghĩ không thể nhiều hơn được.

Vương Đại Hữu vui vẻ ngẩn ra, vẻ mặt cũng hiện lên vẻ khó xử.

Từ Đại thầm nghĩ, không phải ngươi vẫn còn chê ít đấy chứ?

Đang định nghiêm túc tính toán với Vương Đại Hữu, Vương Đại Hữu bỗng đứng dậy, chắp tay lạy phu thê họ hai cái.

Từ Đại và Vương thị vội vàng đứng dậy tránh đại lễ này, lại vội vàng đỡ Vương Đại Hữu lên.

“Vương Đại Hữu đệ làm gì vậy? Mau đứng lên.” Từ Đại vừa cạn lời vừa bất đắc dĩ, còn có chút không yên lòng.

Dù sao vừa rồi ông ấy còn muốn tính toán với người ta.

Không ngờ, Vương Đại Hữu vừa mới được kéo dậy, Đồng thị lại kéo hai đứa bé quỳ xuống.

Vương thị nhìn sang, hay lắm, cả nhà này có phải bị run chân di truyền không, nếu không... sao cứ nói quỳ là quỳ vậy?

“Ngươi lại muốn làm gì? Mau đứng lên cho ta.”

Vương thị một tay kéo ba mẫu tử Đồng thị đứng lên, sức nàng mạnh, ba mẫu tử Đồng thị vậy mà bị nàng xách lên như xách gà vậy.

Đồng thị sợ đến nỗi lời cảm ơn đã lên đến miệng cũng bị nghẹn lại, một lát sau mới ngẩn ra nói:

“Nửa xấp sáng nay đã đủ rồi, cái này, sao có thể cho nhiều như vậy.”

Vương Đại Hữu nghe thê tử nói, kinh ngạc hỏi: “Còn nửa xấp nữa?”

“Chỉ có một trượng.” Vương thị giành trả lời, ngắt lời giải thích của Đồng thị.

Vương Đại Hữu thở dài một hơi, nhưng vẫn đẩy xấp vải trước mặt về.

Hắn tự biết sức mình, phần lớn thú săn đều do Vương thị và Từ Đại bắt được, hắn chỉ theo sau giúp hai người một tay mà thôi, lấy một xấp vải hắn đã cảm thấy chột dạ rồi.

Chỉ là trong nhà không chỉ có một mình hắn, trả lại hết hai xấp vải thì một kẻ tầm thường như hắn không làm được.

Từ Nguyệt và tỷ tỷ yên lặng nhìn những người lớn ta khuyên ngươi từ chối qua lại, liếc nhau, thấy được sự sợ xã giao trong mắt đối phương.

Cuối cùng những người lớn đang đẩy đưa cuối cùng cũng dùng cách nhà ngươi giúp nhà ta, nhà ta trả thù lao cho ngươi mới xong cơn bão đẩy đưa tiền này.

Buổi tối, trấn trên bắt đầu có mưa to, sấm chớp rền vang, cuồng phong có vẻ như muốn cuốn bay cả nóc nhà.

Trấn nhỏ đứng trước uy phong của thiên nhiên thì chỉ lạnh run như là trẻ em yếu ớt.

Lại một tia sét đánh xuống rọi sáng căn phòng tối đen trong nháy mắt, hai tỷ muội Từ Nguyệt đang trốn trong đệm chăn lập tức bịt lỗ tai mình.

Một giây sau, tiếng sét nổ “đùng đùng” dường như muốn nổ bay cả căn phòng, dù đã bịt kín lỗ tai, tim hai tỷ muội vẫn giật mình nhảy lên một cái.

Giông tố ở cổ đại này có vẻ càng điên cuồng hơn hiện đại, Từ Nguyệt vừa an ủi bản thân không sao, vẫn không nhịn được thầm nghĩ lung tung: Cổ đại vừa không có cột thu lôi, nếu như tia sét này bổ thẳng xuống người mình thì làm sao?

“Không sao chứ?'

Sau khi sấm chớp hết rền vang, Vương thị ngả lưng trên đất quan tâm hỏi giường bên này.

Từ Nguyệt và Từ Nhị Nương lắc đầu, đều nói không sao.

Chỉ là tiếng sấm lớn như vậy khiến năm người trong nhà đều giật mình thức dậy, năm đôi mắt trừng lẫn nhau trong căn phòng mờ tối, lâu lâu lại có một tia chớp xẹt qua, năm đôi mắt đều đồng thời sáng lên, cả nhà suýt chút nữa hù lẫn nhau.

Chuyện này rất lúng túng.

“Khụ khụ!” Từ Đại ho nhẹ hai tiếng, tất cả ánh mắt trong nhà đều nhìn ông.

“Chàng bị cảm?” Vương thị nhíu mày hỏi.

Từ Đại không hiểu hỏi lại: “Cảm cái gì?”

Vương thị nghe thấy giọng nói cứng cáp này thì “à” một cái, thản nhiên nói: “Không có gì.”

Từ Đại nhất thời cảm thấy cảm là từ không hay ho gì, nhưng điều này cũng không quan trọng, quan trọng là ông ấy có chuyện muốn nói.

Lại ho thêm hai tiếng thu hút sự chú ý của mọi người, Từ Đại nói:

“Hôm nay ta nghe được ở chỗ quản sự của quý nhân một việc, châu mục Ký Châu hạ lệnh mỗi quận huyện thành Ký Châu mở cửa thành thu nhận dân chạy nạn Bắc Thượng, cho nhà ở lại còn cho hộ tịch, nghe có vẻ là một nơi tốt đẹp đáng đến, các ngươi thấy thế nào?”

Vương thị không tin lắm hỏi lại: “Chàng chắc chắn là quản sự không lừa chàng?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play