Từ Đại đang mất hết hi vọng khiếp sợ ngẩng đầu, Từ Nhị Nương ái ngại lại phải phép nhìn ông ấy cười cười, cầm cây kéo và vải lên, dùng hành động chứng minh nàng ấy làm được thật.
Nhưng dù là vậy, vì trước đó có hai nữ nhân không biết may vá là Vương thị và Từ Nguyệt, Từ Đại không dám đặt nhiều hy vọng vào Từ Nhị Nương, cảm thấy chỉ cần nàng ta có thể làm được y phục là được, còn về hình thức hay đường may gì gì đó, hoàn toàn không dám yêu cầu.
Nhưng mà cuộc sống luôn là vậy, chuyện bạn càng mong chờ sẽ càng không xảy ra, lúc bạn không trông mong thì niềm vui bất ngờ lại xuất hiện.
Từ Nhị Nương tốn hai giờ làm ra một bộ đồ trẻ em, nhìn là biết làm theo vóc dáng của Từ Nguyệt, không chỉ đường may tinh tế, cắt may cũng rất ngay ngắn, với kinh nghiệm đánh giá nhiều năm của Từ Đại, có thể đánh giá là xuất sắc.
Chỉ là ống tay áo gấp nếp như đèn lồng, nút áo bằng vải, cổ áo em bé hình cung, lại còn nơ bướm thắt eo là cái quái gì?
Từ Đại, Từ Nguyệt, Vương thị, ba người lẳng lặng nhìn thợ may Từ Nhị Nương đang đắc ý cầm sản phẩm khoe trước mặt mình, hồi lâu vẫn không nói được gì.
Từ Nguyệt không nhìn nổi, giành lấy tấm gỗ và than củi trong tay ca ca, nghiêm túc vẽ hình một bộ y phục, cũng chú thích tỷ lệ kích thước rõ ràng.
Cô bé chắc chắn không làm được y phục, nhưng mà quan sát lâu như vậy, vẫn hiểu rõ về hình thức y phục của dân thường Đại Khánh quốc, vẽ ra một bộ đồ dân chúng thường mặc hàng ngày vẫn là chuyện dễ dàng.
“Tỷ tỷ, bộ đồ con nít này rất đáng yêu, nhưng mà chúng ta đừng làm nữa, làm theo cái ta vẽ đi.”
Ta sợ mặc vào sẽ bị người khác vây xem. Từ Nguyệt ngoan ngoãn bổ sung thêm trong lòng, nét cười trên mặt lại càng thêm hồn nhiên vô hại.
Sao Từ Nhị Nương lại không nhận ra được phản ứng kỳ lạ của người trong nhà?
Không phục hừ một tiếng, tỏ vẻ bản thân khinh bỉ thẩm mỹ y phục của Đại Khánh.
Muốn nàng ta tiếp tục làm đàng hoàng theo bản vẽ của Từ Nguyệt cũng được, nhưng nàng ta có một điều kiện, Từ Nguyệt phải mặc bộ đồ trẻ con mà nàng ta làm, dù mặc ở trong nhất cũng được, nếu không... nàng ta sẽ đình công.
Vương thị và Từ Đại hiền hòa nhìn vào gương mặt bất ngờ biến sắc của Từ Nguyệt: “Ấu Nương, y phục rất đáng yêu, con mặc đi.”
Từ Nguyệt: “Ta phản đối có hiệu lực không?”
Phu thê ăn ý lắc đầu, không có.
Từ Nhị Nương mừng như điên, lập tức giúp Từ Nguyệt thay y phục mới, lại còn thắt cho nàng hai bím tóc trên đầu, mỗi bên gắn một cái nơ bướm.
Tạo hình này kết hợp với gương mặt nhỏ nhắn có vẻ bụ bẫm của Từ Nguyệt, cả hai mắt to sáng long lang, thật sự hơi giống búp bê.
Từ Nhị Nương ôm ngực, hai mắt sáng lên, hơi thở dồn dập, chỉ nhìn Từ Nguyệt như vậy mà đã kích động đến sắp ngất.
Từ Nguyệt rất không được tự nhiên, nắm lấy góc áo cảm thấy vô cùng ngại ngùng, nhưng vì để cả nhà có y phục mới mặc, cô bé chỉ có thể tiếp tục làm búp bê, thỏa mãn đam mê kỳ quái của Từ Nhị Nương.
Từ Nguyệt: Vì cái nhà này, ta đã hi sinh rất nhiều.
Cơn mưa liên tiếp ba ngày cuối cùn cũng dừng lại.
Lúc này cả nhà Từ Nguyệt và Vương Đại Hữu đều mặc y phục mới giày mới nhìn rực rỡ hẳn lên, rời khỏi trấn nhỏ sau ba ngày, tiếp tục đi về hướng bắc.
Khác với lần trước, lần này trước khi xuất phát Từ Nguyệt đã liên lạc với thương đội muốn đi Bắc Thượng, để đoàn xe của họ dẫn nhà họ theo.
Tất cả mọi người được ngồi xe, tuy là xe trâu rất ê mông, nhưng mà tốt hơn nhiều so với chỉ dựa vào hai chân người trước đó.
Chỉ tiếc là đích đến của thương đội khác họ, chỉ có thể cho họ đi nhờ đến ranh giới Ký Châu. Đợi đến biên giới Ký Châu, thương đội cho họ xuống.
Nhưng mà tốc độ vẫn nhanh hơn nhiều, con đường vốn cần đi bảy tám ngày, chỉ mới hơn một ngày rưỡi đã đến.
“Đi theo đường cái về phía trước, thêm hai trăm dặm nữa chính là khu vực Hà Gian quận, trên con đường này rất nhiều giặc cướp, nhưng chỉ cướp tiền, đồng ý cho tiền có thể sẽ giữ được mạng, các ngươi cẩn thận chút.”
Lão đại ca của thương đội nhắc nhở xong thì thúc ngựa dẫn đoàn xe đi về một hướng khác.
Từ Đại hướng về phía đoàn xe nói cảm ơn, nhìn theo bọn họ đi xa, lúc này mới xoay người lại chia nửa hành lý cho Từ Đại Lang, dẫn người trong nhà đi vào biên giới Ký Châu.
Chỉ là vừa đặt chân lên địa giới, không gặp giặc cướp nhưng họ lại được chứng kiến một trận đấu cổ đại vạn người.
Chuyện là thế này, đoàn người vốn đang yên lành đi trên đường, bỗng có một mũi tên lạc “vút” bắn tới.
Từ Nguyệt đen đủi, thấy mũi tên lao về phía mình, sợ đến cứng người.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, cơ bản không cho cô bé cơ hội phản ứng, mũi tên đâm xuyên qua nơ bướm trên đầu cô bé.
Từ Nguyệt thừa nhận, lúc đó cô bé đã thật sự khóc, mừng đến chảy nước mắt.
Nhưng mà vẫn không để người ta có cơ hội cảm thấy may mắn, một mũi tên lạc khác lại lao “vụt” tới, con đường vốn không có vật cản gì bỗng xuất hiện đoàn người không đếm xuể.
Bọn họ mặc quân phục trên người, tay cầm các loại vũ khí, hô to “xông lên”, đuổi giết xuống sườn núi.
“Nằm xuống. Tìm chỗ nấp. Nhị Nương lại đây với ta, Ấu nương đi với đại ca con.”
Vương thị phản ứng kịp đẩy ngã Từ Đại, vừa kêu vừa bò đến chỗ Từ Nhị Nương, nhanh chóng tìm một gốc cây trốn phía sau.
Cả nhà Vương Đại Hữu hoảng sợ, đại não lập tức trống rỗng, giọng nói của Vương thị giống như là âm thanh của thiên đường.
Bọn họ làm theo lời cô bé nói theo bản năng, hoảng sợ nằm sấp xuống, hai vợ chồng dẫn theo đứa con trốn sau lưng cây.
Sau khi Vương thị sắp xếp cho Từ Đại và Từ Nhị Nương xong thì lập tức đi tìm bóng dáng của Từ Nguyệt, nhưng lại không tìm được nên gấp gáp gọi: “Ấu Nương! Các con ở đâu rồi?”
Trên một gốc cây cách chỗ đó không xa, Từ Nguyệt ôm chặt cổ của Từ Đại Lang và nhìn xuống dưới một chút, độ cao này khiến cô bé cảm thấy chóng mặt, giọng nói không khỏi hơi run rẩy.
“Mẫu thân, chúng con ở trên cây. . .”
Vương thị lập tức đưa mắt nhìn cây cối xung quanh, nhưng cây cối rậm rạp đã che mất tầm nhìn của nàng, càng không thể nào tìm thấy bóng dáng của Từ Nguyệt.
“Con ở trên cây nào thế?” Vương thị lớn tiếng hỏi.
Từ Nguyệt gọi mẫu thân một lần nữa, lúc này Vương thị mới nhìn thấy, trên ngọn cây của cái cây lớn nhất bên trong rừng loáng thoáng có một bóng người.
Vương thị lập tức thở phào.
Nhưng khi nhìn thấy cái cây to lớn thì trong đôi mắt vẫn không khỏi lộ vẻ ngạc nhiên.
Sao trong thời gian ngắn như vậy mà Đại Lang lại giấu được Ấu Nương trên ngọn cây này vậy, e là nàng cũng không làm được điều đó với tốc độ này.
Từ Đại và Từ Nhị Nương nhìn cái cây vừa bí ẩn vừa an toàn thì cực kì hâm mộ.
Từ Nguyệt được hâm mộ đang run rẩy trong vòng tay của ca ca, tay chân ôm chặt Từ Đại Lang, chỉ sợ hai huynh muội cô bé sẽ té từ trên cành cây xuống.
Với độ cao gần năm mươi mét, nếu té xuống thì chắc chắn sẽ tan xương nát thịt.
Từ Đại Lang khẽ vỗ Từ Nguyệt đang run rẩy trong vòng tay, làm mặt quỷ để chọc cô bé cười, kết quả là Từ Nguyệt căn bản không cười nổi khi nhìn thấy dáng vẻ thoải mái, không quan tâm của hắn ta.
Cô bé nhắc nhở với gương mặt than khóc: “Ca, huynh cẩn thận nắm lấy cành cây đi, đừng có động đậy lung tung được không?”