Mà thương nhân mua da thỏ dù mang ra hai xấp vải lanh, dựa theo giá thị trường tính cùng lắm cũng chỉ 400 tiền.
Bằng này chắc chắn là hơi lỗ, nhưng mà Từ Đại cũng không nói gì, ông ấy vẫn chưa quen cuộc sống ở đây, nhanh chóng bán thú săn trong tay mới là mục đích của họ.
Như vậy cũng không cần quá tính toán mấy chi tiết như vậy.
Thắt vải vừa nhận đến tay trước ngực, Từ Đại kiểm tra lại một số đồ còn dư, chỉ còn lại một con chồn và da báo thịt báo được lá cây bọc lại và một tấm lông vũ xinh đẹp.
Ông chủ Chu cũng không biết trong lá cây bọc thịt báo, chỉ cho là con thú khác, nhưng mà tửu điếm nhỏ này của ông ta cũng không mua nổi, bèn nói với Từ Đại, thôn trang ngoài trấn nhỏ hai ngày trước có một vị quý nhân mới tới, có thể đến đó thử vận may.
Đây thật sự là một tin tốt.
Từ Đại hỏi ông chủ Chu đường đi đến thôn trang, gánh số thịt báo còn lại chuẩn bị đến thôn trang xem thử.
“Hai người đi đi, ta dẫn bọn nhỏ lên trấn trên đợi hai người.” Vương thị bỗng nói.
Từ Đại ngẩng đầu nhìn sắc trời, gật đầu, giao túi vải trước người cho nàng: “Ta thấy hôm nay e là trời sẽ mưa, nàng dẫn bọn nhỏ tìm một chỗ nghỉ trước đợi bọn ta, ta và Đại Hữu đi nhanh về nhanh.”
Vương thị nhận lấy vải vác lên vai, lại thấy ông chủ Chu nói: “Ở đây đi, ta đi sắp xếp hai căn phòng.”
Từ Đại gật đầu, Vương Đại Hữu chắp tay với Vương thị, mong nàng để ý vợ con nhà mình, hai huynh đệ gánh báo gấm ra khỏi thành.
Nhìn theo hai người đi rồi, Vương thị cầm vải đi về phía lán đầu đường.
Ba huynh muội Từ Nguyệt và ba mẫu tử Đồng thị đang ngồi ở đây chờ.
Thấy Vương thị đi đến, bọn họ vội vàng đứng lên mong chờ nhìn nàng.
“Mẫu thân, phụ thân đâu?” Từ Nhị Nương tò mò hỏi.
Từ Nguyệt nhìn chằm chằm vào hình dáng đồ được mẹ dùng vải bọc lại, hai mắt sáng lên: “Bán rồi sao?”
Vương thị gật đầu, giải thích về hướng đi Từ Đại và Vương Đại Hữu, ý bảo mọi người cầm hành lý lên, cùng mình đến khách điếm.
Ông chủ Chu thấy Vương thị đi rồi lại quay lại, ngạc nhiên, nhưng thấy sau lưng nàng có một nhóm trẻ con vừa gầy vừa đen thì có vẻ như hiểu gì đó, nháy mắt với tiểu nhị trong quán cho ông ta đến bắt chuyện, rời khỏi phòng khách bận việc của mình.
“Ở trọ sao?” Tiểu nhị trong quán bước ra hỏi thăm.
Đồng thị hơi thấp thỏm kéo hai đứa bé lùi về sau một chút, vô thức nhìn Vương thị, nàng ấy sợ tiểu nhị phát hiện ra thân phận của họ, sau đó bị đuổi ra khỏi quán.
Vương thị cười thản nhiên, ý bảo nàng ấy đừng quá căng thẳng, sau đó hỏi tiểu nhị trong quán còn phòng nào rẻ một chút không.
Tiểu nhị được ông chủ căn dặn, dằn lòng nói giá phòng hạng bét và giường chung ra.
Còn hai phòng hạng bét, có giường có đệm có nước, một đêm tám mươi tiền.
Giường chung thì thu phí theo đầu người, người lớn trẻ con gì đều giống nhau mười tiền một người, chỉ có một manh chiếu cỏ, một chén nước lạnh.
Thấy có đông trẻ con, hơn nữa vừa mới thấy ba người Vương thị và Từ Đại bán thú được không ít tiền, tiểu nhị trong quán gợi ý họ nên ở phòng, có đệm thì ban đêm bọn nhỏ sẽ ngủ ngon hơn.
Vương thị cầm hai nửa xấp vải tanh đưa cho tiểu nhị trong quán: “Trừ ba ngày tiền hai căn phòng hạng bét ra, phần còn lại phiền tiểu ca tìm cho bọn ta chút đồ ăn gì đó.”
Tiểu nhị trong quán bình tĩnh nhận vải, ra hiệu bảo mấy người chờ trước, đầu tiên là bỏ vải vào kho, sau đó lại cầm hai cái khóa cửa, giơ tay lên làm tư thế mời, ra hiệu mấy người Vương thị đi theo hắn.
Sau khách điếm có một cái sân, xung quanh xây bốn hàng phòng ở, đều là phòng cho khách.
Phía Đông là phòng sang, phía Nam là phòng kém, phòng hạng bét và phòng giường chung xếp hai hàng ở Nam Bắc, cách phòng thượng hạng ở hướng Tây Nam một vách tường mỏng.
Người ngoài trấn nhỏ đến đây không nhiều, chỉ có người bán hàng rong đặt chân đến đây, lần này đúng lúc có vài khách là nhà buôn, trong phòng khách thường truyền đến tiếng nói chuyện suồng sã và cười lớn.
Cách âm ở phòng trọ này cực kém, tiếng động lớn một chút là phòng bên cạnh nghe được, hoàn toàn không có gì riêng tư cả.
Tiểu nhị ca mở cửa phòng ra, lại móc khóa lên, đưa chìa khóa cho Vương thị, dẫn các nàng đến chỗ xong thì xuống dưới chuẩn bị đồ ăn cho mọi người.
“Mỗi nhà một phòng.” Vương thị đưa chìa khóa một phòng khác cho Đồng thị, để nàng ấy nghỉ ngơi lấy sức trước, xong xuôi thì dẫn bọn nhỏ sang đây ăn.
Đồng thị gật đầu, trong ánh mắt có sự vi mừng và ung dung hiếm thấy.
Chạy nạn một mạch cả tháng, cuối cùng hôm nay cũng không cần ngủ ngoài trời rồi.
Hai nhà tạm tách nhau ra, mỗi nhà vào phòng mình.
Phòng hạng bét thật nhỏ, căn phòng mười mét vuông cũng chỉ có một cái giường nhỏ chưa tới một mét hai, một chiếc bàn trà, hai chiếc đệm quỳ gối bằng vải vàng ố.
Đại Khánh vẫn chưa phát minh ra ghế, các quý tộc có thói quen mang tất trắng tinh, ngồi trên sàn nhà lau sạch bóng.
Những thứ như băng ghế nhỏ chỉ thấy ở các nhà bình dân, tư thế ngồi dang rộng chân như thế này được các quý tộc cho là cực kỳ bất lịch sự.
Phòng trong quán trọ này hùa theo sở thích quý tộc, trong phòng chỉ có sàn nhà, nhưng mà lại dễ dàng để gia đình Từ Nguyệt nằm ra đất ngủ.
Vương thị ra hiệu cho Từ Đại Lang đặt hành lý cũ nát xuống, dẫn ba đứa nhỏ đi đến sân múc nước rửa tay rửa mặt, dặn Từ Đại Lang chăm sóc tốt cho hai muội muội, một mình đi ra khỏi quán trọ.
Vương thị nhanh chóng quay về, trên vai vác cái sọt mới tinh, trong sọt đầy đồ.
Có gạo có muối có dầu, còn có một bếp sứ, nhóm lửa nấu cơm cũng dễ hơn.
Vương thị bỏ những thứ này ra, lại móc trong gùi ra năm đôi dép vải tanh, xách lên lắc lắc trước mặt ba huynh muội Từ Nguyệt.
“Là giày.” Từ Nguyệt vui mừng ngạc nhiên hô lên.
Ba huynh muội đồng loạt cúi đầu nhìn xuống chân mình, đôi giày bằng vỏ cây sớm đã nát không còn nhận ra được.
Vương thị vừa đau lòng lại không nhịn được cảm thấy buồn cười, hối thúc: “Mau đi rửa chân đi.”
“Vâng.”
Ba huynh muội vội vàng cởi bỏ giày vỏ cây nát vụn trên chân, chạy đến giếng múc nước rửa chân, vô cùng vui vẻ thay giày mới.
Đồng thị nghe tiếng đùa vui vẻ, mở cửa nhìn sang cạnh giếng phòng bên cạnh, thấy ba huynh muội Từ Nguyệt đang vui vẻ mang giày mới, khóe miệng không nhịn được cong một nụ cười yếu ớt.
Chỉ là vừa quay đầu lại đã thấy đại nương và tiểu lang nhà mình đang nhìn chân, hâm mộ nhìn ba huynh muội Từ gia, nụ cười trên mặt cứng lại, khẽ nhíu mày, bất đắc dĩ âm thầm thở dài trong lòng.
Nàng ấy không có bản lĩnh như Vương thị, chỉ mong phụ phân đứa nhỏ và đại ca Từ gia có thể thuận lợi bán con báo đi, chia chút tiền cho phụ thân đứa nhỏ, để nàng ấy cũng có thể cho bọn trẻ mang giày mới.
“Đây là của nhà ngươi.”
Trong lúc Đồng thị vẫn đang áy náy vì mình không thể cho con mang giày, Vương thị đưa nửa xấp vải lụa còn dư lại ra, cắt ra chia cho nàng ấy một nửa.
Đồng thị ngạc nhiên xoay người, Vương thị đã cắt xong một trượng* lụa nhét vào trong lòng nàng, mỉm cười, xoay người đi dẫn ba huynh muội Từ gia về phòng.
*1 trượng bằng 10 thước.