Ngày hôm sau, lúc Từ Nguyệt đang ngủ thì bị phụ thân lay tỉnh, vừa mở mắt ra nhìn, bên ngoài miếu trời vẫn đen như mực, ngay cả ánh sao cũng không có, có lẽ cũng mới chỉ ba giờ sáng thôi!

Đồng thị chia chén gỗ đựng cháo thịt gà mới nấu xong cho mấy đứa nhỏ nhóm Từ Nguyệt, căn dặn mấy huynh muội ăn nhiều một chút, ăn nhiều mới có sức đi.

Vì người lớn đều phải gánh đồ, trừ tiểu lang Vương gia vẫn chưa đi vững, những người còn lại đều phải tự đi.

Đợi lúc mấy đứa nhỏ ăn xong, Vương thị, Từ Đại, Vương Đại Hữu gánh những con thú đã được đóng gói xong, một tay giữ ổn định đòn gánh, một tay dắt theo bọn nhỏ, cứ vậy xuất phát trong bóng đêm.

Sương mù thu dày đặc, sau khi ra đường lớn, ven đường cỏ dại nhiều, Từ Nguyệt thấp bé, y phục trên người đều bị ướt, trên người lại chảy đầy mồ hôi, gió lạnh thổi qua, lạnh xuyên tim.

Thần kỳ là cô bé lại không hề quan tâm.

Trời dần sáng, trấn nhỏ dưới chân núi dần dần hiện ra rõ ràng.

Người hai nhà cố ý dừng lại bên bờ sông trước khi vào trấn, rửa mặt rửa tay, chỉnh sửa y phục, sửa sang lại cho giống con người.

Nếu không... với hình tượng nhìn như dân chạy nạn, sợ là còn chưa đến cửa thành đã bị xem là dân lưu lạc đuổi ra ngoài.

Tuy đúng là họ là dân chạy nạn thật, nhưng mà mục đích bây giờ là bán thú săn, duy trì hình tượng vẫn là điều cần thiết.

Có lẽ do trấn quá nhỏ, dưới tường thành cũng chỉ có hai quan sai đang canh giữ, họ lười biếng dựa vào cửa thành.

Nhìn thấy hai nhà Từ Đại đi đến, đầu tiên là quan sát họ một lần, sau đó bắt đầu vặn hỏi.

Từ Đại nói dối nhóm người nhà mình là người dân thôn bên cạnh, hai ngày trước lên núi săn được chút con mồi, chuẩn bị vào thành bán.

Có lẽ vì thời đại này quản lý hộ tịch lỏng lẻo, hai gã quan sai này còn chẳng them kiểm tra chứng minh hộ tịch gì, chỉ tùy ý xem qua, thấy đúng là bán thú săn thì gật đầu, trực tiếp cho đi.

Cũng không cần thu phí vào thành gì gì đó.

Nhưng mà quan sai Đại Khánh này đều có một khuyết điểm như nhau, thích mượn gió bẻ măng.

Tuy là không đòi lệ phí vào thành, nhưng hai quan sai này rất tự nhiên xé mỗi người một con thỏ trên gánh của Vương Đại Hữu, cười ha ha nhìn bọn họ vào thành.

Từ Đại sớm đoán được sẽ xảy ra chuyện này, thấy hai người chỉ lấy mỗi người một con thỏ, cũng không có hành động quá đáng hơn nên mặc kệ bọn họ.

Nhìn dáng vẻ tồi tệ này của quan sai cũng biết được cả Đại Khánh này đã mục từ trong xương.

Tốn hai con thỏ, người hai nhà thuận lợi vào thành.

Trấn nhỏ không lớn, đi hết cũng chỉ gần mười phút, nhưng mà trong trấn có rất nhiều dân, trong trấn nhỏ có một nhà trọ.

Từ Đại không muốn lãng phí thời gian vào những người dân trong trấn thoạt nhìn điều kiện sống cũng không mấy tốt đẹp này, đi thẳng đến tửu điếm tìm ông chủ.

Nếu như có thể bán hết thú thì tốt nhất, nếu không thể, cứ bán đi phần lớn, số còn lại từ từ bán cũng không vội.

Về chuyện xã giao này, Từ Nguyệt không phục ai chỉ phục phụ thân mình!

Cả trước và sau khi xuyên đến, cô bé chưa thấy ai điêu như phụ thân mình.

Từ lúc vào quán trọ đến lúc ông chủ tửu điếm cười hì hì chạy ra xem hàng tổng cộng chưa quá hai phút.

“Chu công ngài xem kỹ đi, đều là những con thú tươi mới săn được, mấy con này vẫn còn nhảy loạn được, chỗ còn lại bọn ta đã xử lý sạch sẽ, nếu như Chu công lấy hết, giá có thể giảm thêm một chút, xem như là duyên phận chúng ta quen biết, ngài thấy được không?”

Ông chủ tửu điểm họ Chu nhìn mấy con thú một lượt, không có vẻ hứng thú gì với mấy con gà rừng thỏ núi nhưng ánh mắt lại lưu luyến nhìn con cáo trắng.

Rõ ràng ông ta coi trọng bộ lông trắng như tuyết của con cáo rồi.

Từ Đại thấy vậy, lập tức “ràng buộc” tiêu thụ, mua cáo tặng thỏ, rộng rãi đến mức ông chủ Chu cũng thấy hơi khó tin.

“Từ lão đệ, ngươi như vậy...” Không lỗ vốn sao?

Có vẻ ông chủ Chu muốn hỏi như vậy, nhưng lại cảm thấy hỏi như vậy bản thân sẽ bị động nên không khỏi chần chừ.

Từ Đại lại tỏ ra tin tưởng Chu công, vừa gặp mà đã như quen từ lâu: “Chu công đồng ý mua đã là rất tốt bụng rồi, không dám đòi hỏi hơn.”

Đồng thời ông ấy nháy mắt với Vương Đại Hữu, Vương Đại Hữu hiểu ý, lập tức lấy cáo và tất cả thỏ rừng gà rừng, sống chết gì cũng gánh hết vào trong quán.

Hắn cũng không phải là người thật thà nói năng thô lỗ, trước đây rèn sắt trong thôn cũng đã từng tiếp xúc với nhiều người, rèn giũa được vài phần khôn vặt.

Lập tức cười hỏi một người mặc đồ tiểu nhị nhà bếp ở đâu, trực tiếp gánh thỏ rừng và gà vào bếp.

Sau cùng lại xách cáo cẩn thận đặt trên quầy đại sảnh.

Trong quán có mấy vị khách ngồi quỳ trên chiếu, có vẻ là buôn bán hàng rong, nhìn thấy lông cáo trắng đến phát sáng, lập tức níu tay Vương Đại Hữu hỏi còn không.

Vương Đại Hữu nhớ đến chỗ da thỏ còn lại, trực tiếp dẫn người ra khỏi quán trọ.

Tuy là chưa được xử lý, nhưng mà đều là da tốt được nương tử Từ gia tự tay bóc ra, từng lớp một ngay ngắn, lấy về xử lý xong, sắp đến mùa đông rồi, bán lại là có thể được giá tốt.

Người Vương Đại Hữu dẫn ra là một người thạo việc, dù nhìn thấy miếng da thỏ không thích bằng da cáo, trong lòng hơi thất vọng nhưng mà tay đã không khống chế được lựa chọn.

Ông chủ Chu vẫn còn đang giật mình vì độ rộng rãi của Từ Đại, nhớ đến con cáo trắng vẫn còn chưa trả tiền trên quầy, cũng không nói gì nữa, ý bảo Từ Đại chờ, ông ta đi lấy tiền.

Ông chủ Chu  xoay người vào trong quán trọ, cầm một xấp lụa, lại cắt nửa cuộn vải lanh, ôm ra đưa cho Từ Đại.

Thương nhân bên phía Vương Đại Hữu cũng chọn lấy hết chỗ da thỏ, tổng cộng tám tấm, định trả tiền là xong.

Lúc này ông chủ Chu đã tự động cho rằng ba người nhóm Từ Đại là ba kẻ quê mùa thành thật không hiểu chuyện mua bán, tuy là cũng vì vậy nên để mình được lời, nhưng mà người khác thì không được.

Ông ta vội vàng quát lớn: “Bây giờ thời thế loạn lạc, mỗi nơi một loại tiền, năm nay có đến chín loại tiền, vị khách này định thanh toán tiền gì? Tiền kém hay tiền tốt? Hay là tiền xịn?”

Nghe vậy, Từ Đại và Vương thị liếc nhìn nhau, vì trí nhớ nguyên chủ hạn chế, hai người đều không nghĩ đến tiền cũng có nhiều trò gian như vậy.

Nên mới nói, để người được lợi, người sẽ đứng về phía ta.

Từ Đại lại biết ơn nói với nam nhân trung niên trước mặt: “Chu công tốt bụng.”

Ông chủ Chu hiền hòa xua tay: “Không dám nhận không dám nhận, Từ lão đệ khách sáo rồi, chỉ là nói giúp một hai câu mà thôi...”

Từ Đại biết ơn cười, gương mặt ngăm đen toát lên vẻ giản dị, ông chủ Chu nhất thời kiên quyết không thể để người khác chiếm lợi của Từ lão đệ.

Thương nhân mua da thỏ vốn còn định dùng tiền kém để lừa dối cho qua, hiện giờ thấy ông chủ Chu bắt đầu bênh vực, vẻ mặt nhất thời xấu đi.

Nhưng mà đúng là da thỏ này rất tốt, cứ bỏ đi như vậy lại tiếc, chỉ đành gọi bạn đi cùng cầm ra hai xấp vải lanh giao cho Từ Đại.

Xã hội rối loạn, tiền bằng vải vóc còn dễ dùng hơn tiền, cũng được các thương nhân yêu thích hơn.

Một xấp vải lụa có giá trên dưới tám trăm tiền, một xấp vải lanh giá trên dưới ba trăm tiền, vải tốt giá cao, vải kém giá thấp, ông chủ Chu dùng vải lụa và vải tanh khá tốt, vải đưa ra tổng cộng có giá trị 1000 tiền.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play