Trong lúc vô tình thời gian cứ thế trôi qua, đợi đến khi nghĩ muốn nổ não Từ Nguyệt cũng không nghĩ ra được thêm thơ cổ nữa thì đã đến giờ ăn cơm.

Lần này khá may mắn, tìm được một miếu thở đổ nát.

Lần này Vương thị quyết định dừng lại nơi này vào ngày, nhân lúc đã nhiều ngày thời tiết tốt, lên núi săn thú.

Sắp xếp đơn giản xong, Vương thị dẫn Từ Đại Lang và Vương Đại Hữu lên núi săn bắn, Đồng thị và bọn nhỏ ở lại trong miếu thờ.

Đồng thị căn dặn nữ nhi để ý đệ đệ, đứng dậy đi ra khỏi miếu thờ, hái rau dại ở cạnh đó.

Từ Nguyệt nghĩ nhân lúc rảnh rỗi này, cô bé nhặt hai cây gỗ nhỏ chia cho ca ca tỷ tỷ, dạy họ học chữ.

Học chữ xong mới có thể hiểu được kiến thức tốt hơn, nhanh chóng hiểu rõ mục đích của phòng nghiên cứu.

Ba huynh muội viết viết vẽ vẽ trên mặt đất một chút, Vương gia đại nương dẫn dẫm đệ đệ đi tới, ngồi xổm bên cạnh tò mò nhìn ba huynh muội, trên gương mặt đầy vẻ hứng thú.

“Học chúng không?” Từ Nguyệt thăm dò hỏi.

Vương gia đại nương lập tức gật đầu, hai mắt phát sáng.

Từ Nguyệt cười lượm hai nhánh cây nhỏ đưa cho hai tỷ muội Vương gia, hai người vui mừng nhận lấy, tham gia vào nhóm tập viết.

Vì vậy lúc Đồng thị cầm một nắm rau dại về, thấy bọn nhỏ vây xung quanh trước mặt Từ Nguyệt, cố gắng vẽ vẽ viết viết.

Nàng ấy đi lên trước nhìn, trên mặt đất toàn là chữ viết ngay ngắn, nhất thời không nhịn được kinh ngạc hỏi: “Ấu Nương con biết viết chữ sao?”

Từ Nguyệt vâng gật đầu, ngẩng đầu lên cười đáp: “Phụ thân dạy.”

Sự kinh ngạc trong lòng Đồng thị giảm đi nhiều, nhưng thấy Từ Nguyệt tuổi nhỏ mà đã biết nhiều chữ như vậy, trong lòng vẫn âm thầm xem cô bé như thần đồng.

Từ đó về sau, Đồng thị đánh giá Từ Nguyệt cao hơn nhiều.

Bình thường không để ý không biết, một khi đã để ý đứa nhỏ này, nàng ấy nhận ra ấu nương Từ gia này không giống trẻ con, làm việc trật tự ngăn nắp, nói chuyện miệng mồm rõ ràng, so với đại nương nhà nàng ấy thì thật sự quá chênh lệch.

Nhưng mà cũng không riêng gì Ấu Nương Từ gia, hai đứa nhỏ còn lại của Từ gia nhìn cũng không tầm thường, nói chuyện làm việc rất chin chắn, cứ như là một người lớn nhỏ tuổi vậy.

Chuyện như vậy khiến Đồng thị thầm ngạc nhiên, chỉ có thể nói là thế gian rộng lớn không thiếu chuyện lạ, do Từ gia rất xuất sắc mà thôi.

Từ Nguyệt cũng không biết nhiều chữ phồn thể, chỉ có hai mươi mấy chữ, Từ Đại Lang và Từ Nhị Nương học rất nhanh, chưa đầy hai ngày nữa là dạy xong.

Dạy xong chữ phồn thể, Từ Nguyệt lập tức dạy ca ca tỷ tỷ viết chữ giản thể, xem như là ám hiệu riêng của nhà mình.

Đồng thị không biết chữ, cũng không nhận ra được hai chữ này có gì khác nhau, chỉ âm thầm vui mừng vì nữ nhi nhà mình học theo biết chữ.

Cứ hai ngày trôi qua như vậy, nhờ sức chiến đấu siêu cường của Vương thị, con mồi trong góc miếu đã chất đống như núi nhỏ.

Nhiều nhất là gà rừng và thỏ núi, còn có một số loài chim có bộ lông rất đẹp, thịt dùng để nướng ăn trước, lông vũ giữ lại bán.

Thỏ cũng vậy, chết rồi thì giữ lại da ăn thịt, còn sống thì dùng dây cỏ trói chân hoặc cánh lại, giống như gà rừng chất đống ở trong góc đợi mang bán.

Trừ những thú hoang thường thấy này, còn có một con chồn, một con cáo trắng, đều là những loại da lông đắt tiền hơn thịt.

Nhưng mà vẫn không gặp được động vật lớn.

Ngày hôm đó, ba người Vương thị vẫn giống hai ngày trước, sáng sớm đã cầm theo lương khô Đồng thị làm đi lên núi.

Nhưng chưa đến giữa trưa ba người đã quay về.

Mấy đứa nhỏ nhóm Từ Nguyệt ở trong miếu nghe thấy tiếng động bên ngoài, còn tưởng là có chuyện gì chẳng lành, vội vàng bỏ nhánh cây chạy ra ngoài.

Nhìn lại, hóa ra là đánh được một con báo gấm lớn.

Vằn đen vàng bao phủ toàn thân, phản chiếu một màu vàng nhạt dưới ánh mặt trời, chỉ nhìn bộ da lông toàn thân thôi đã rất đẹp.

Con báo gấm này còn dài hơn con trong sở thú trước đây Từ Nguyệt nhìn một chút, từ đầu đến đuôi dài khoảng hai thước.

Vì đi vào bẫy mà hai ngày trước ba người nhóm Vương thị bày ra, phần bụng bị cọc gỗ nhọn đâm xuyên, nó đã chết.

Từ Đại và Vương Đại Hữu khiêng con báo trên vai xuống, nện trên mặt đất “rầm”, dọa sợ tỷ đệ Vương gia.

Ba huynh muội Từ Nguyệt thấy vậy mắt lại sáng lên, trong mắt ba huynh muội, đây không phải một con báo, mà là nhà ở, thức ăn, tiền giấy.

“Mẫu thân, cái này bán được bao nhiêu tiền thế?”

Từ Nguyệt xoay quanh con báo gấm hỏi, muốn sờ lên bộ lông mềm mại nhẵn bóng này, lại không dám, sợ hủy mất giá trị của nó.

Vương thị lau mồ hôi trên trán, cười rất lưu manh: “Không biết.”

Từ Nguyệt thấy rõ phụ thân âm thầm trợn mắt, sau đó nói:

“Cũng không biết trấn nhỏ gần đây có ăn con báo này không, dù sao nó cũng chết rồi, không để được vài ngày đã bốc mùi, hai ngày nay cần bán ngay, nếu không... sẽ không có giá.”

Vương Đại Hữu vô thức gật đầu, bắt đầu sầu não.

Thứ tốt này có thể bán ra đúng lúc hay không cũng là một vấn đề khiến người ta nhức đầu.

May mà gần đây trời hơi lạnh, nếu nóng bức như trước kia thì chắc để đến ngày mai thôi là thịt đã bắt đầu hư hỏng rồi.

Vương thị nhìn vẻ rầu rĩ của hai người, thẳng thắn đề nghị: “Cắt lìa da thịt ra, ít nhất có thể giữ được bộ lông này. Còn về thịt, chia ra bán được chút nào thì bán.”

Nàng chỉ chỉ vào đống thú săn trong góc phòng: “Hôm nay nhất định phải thu dọn xong, buổi tối nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai phải đến trấn nhỏ quanh đây bán.”

Không phải Vương thị không biết cả con báo càng đáng giá hơn, nhưng mà khiêng một con báo lớn như vậy trên đường đi thì gây chú ý quá.

So với tiền thì mạng vẫn quan trọng hơn.

Hiện giờ bọn họ thế cô lực mỏng, chỉ có thể khiêm tốn được chút nào hay chút đó.

Những người lớn đang còn tiếc rẻ vì không thể giữ lại con báo toàn thây, ba huynh muội Từ Nguyệt lại mở cờ trong bụng.

“Phụ thân, đêm nay ăn thịt báo sao?” Từ Nguyệt mong đợi hỏi.

Từ Đại bất đắc dĩ nhìn ba huynh muội một lượt, ba đôi mắt đen láy nhìn ông ấy đầy chờ mong.

Nhất là Từ Đại Lang, cứ như là không cho muội muội ăn thịt báo, ta sẽ đánh chết ngươi, ai mà từ chối được?

“Ăn, ăn.” Từ Đại đau lòng gật đầu, cứ như là đang cắt thịt mình.

Nhưng mà ba huynh muội Từ Nguyệt cũng mặc kệ ông ấy, ánh mắt vẫn chờ mong nhìn chằm chằm con báo trên đất, hận không thể lập tức ăn ngay.

“Tất cả đều là quỷ đói đầu thai, kiếp trước không biết lão tử đã tạo nghiệt gì mà phải gánh tội này...”

Từ Đại than thở, cằn nhằn khiêng con báo đi về phía dòng suối nhỏ dưới chân núi.

Vương thị buồn cười gật đầu với ba huynh muội Từ Nguyệt, cất những con mồi chưa được xử lý trong miếu với Vương Đại Hữu rồi đi theo sau Từ Đại ra suối nhỏ.

Sau khi xử lý con mồi, họ dùng dây cỏ xâu lại, sa đó chặt hai thân cây làm đòn gánh, một đầu treo một sợi dây là có thể gánh đi.

Những con còn sống dùng dây cỏ cột chặt, bỏ trong túi lưới bện từ vỏ cây, lại thêm một gánh.

Báo gấm là thứ quan trọng nhất, Từ Đại cố ý lật mặt cuốn bộ lông lại, lại bọc da thỏ bên ngoài  để người ta không thể nhận ra là lông gì, lúc này ông ấy mới xâu vào đống da bình thường.

 

Số thịt còn dư lại thì dễ xử lý hơn nhiều, dùng cái lá lớn túm lại đặt trong túi lưới, cũng không thể nhận ra là thịt con gì.

Che giấu như vậy một lượt, sau khi đã chuẩn bị sẵn sàng, người hai nhà cùng nếm một nồi thịt báo, lấp đầy bụng rồi đi ngủ sớm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play