Cô muốn ăn khoai lang đỏ, khoai tây, bắp, ớt cay, dưa hấu, cũng muốn mặc y phục làm bằng bông.
Tiếc là mấy thứ đó không biết bao giờ mới truyền đến nước Đại Khánh.
Ít nhất dưới thời thế loạn lạc bây giờ, những loại cây trồng ngoại lai này khó có khả năng xuất hiện trên bản đồ Đại Khánh.
Bốn người trong nhà nghe Từ Nguyệt nói vậy thì đồng ý rất nhanh, tỏ vẻ mình sẽ cố gắng hỗ trợ.
Từ Đại vô tư hiếm thấy, đồng ý sẽ sao chép công pháp cho Từ Nguyệt, dù sao nơi này cũng không có tông môn gì. Thoải mái đi.
Vương thị cũng tỏ vẻ nàng sẽ vẽ bản đồ vũ trụ và bách khoa tri thức của các hành tinh khác.
Từ Nhị Nương nói nàng ta có thể cống hiến mấy trăm trận đồ ma pháp, mấy ngàn bản vẽ nguyên liệu luyện kim.
“Muội muội, cái này được không?” Từ Đại Lang chỉ vào hình ảnh thú biến dị trên đá mà mình dùng than vạch ra, ngập ngừng hỏi.
Từ Nguyệt nhìn qua, là quái thú mà cô bé chưa từng thấy. Trông rất kỳ lạ nhưng cũng hơi quen mắt.
Ngẫm nghĩ một lát, bản gốc của con thú biến dị này không phải là hổ ư?
“Hổ?” Từ Nguyệt không xác định hỏi.
Từ Đại Lang lắc đầu: “Không, hổ biến dị!”
Từ Nguyệt không hiểu, nhưng không ảnh hưởng gì cô bé nhìn xem thử.
Mang cục đá có vẽ hình hổ biến dị vào phòng nghiên cứu, nó lập tức hóa thành vệt sáng màu đỏ rồi bị cây táo hấp thu.
Trên cây lại kết ra một trái, vỏ ngoài pha chút hồng.
Điều này có nghĩa là nó có tác dụng!
Từ Nguyệt vui vẻ, trời cũng giúp mình mà!
Thử nghĩ xem, đổi thành người xuyên không khác, vốn tri thức hiện đại mà bản thân sở hữu luôn có hạn.
Nhưng cô thì khác, nhà nào có năng lực sinh ra một nhà bác học chứ?
Đây còn là toàn người giỏi đến từ bốn thế giới khác nhau. Cây táo này còn không sai trĩu quả cho cô à?
Từ Đại Lang đợi một lát thì thấy hòn đá vẽ hổ biến dị trong tay Từ Nguyệt biến mất.
Ngay sau đó, Từ Nguyệt cười.
Cả nhà lập tức phản ứng lại, chỉ cần bản vẽ sinh vật này khác với Đại Khánh thì đều được chấp nhận.
Nhưng bây giờ không có thời gian giải quyết chuyện của Từ Nguyệt, việc cấp bách là tìm nơi trú chân trước đã.
“Ký Châu ở phía Bắc.” Vương thị định ra phương hướng cơ bản, nhìn mọi người trong nhà.
Đám Từ Nguyệt gật đầu, tỏ vẻ tán đồng.
Vương thị bảo bọn nhỏ dậy tập thể dục buổi sáng, rèn luyện chính là cơ sở của thể thuật.
Suốt dọc đường, Vương thị đã dạy hết tất cả động tác. Dưới điều kiện là đã ăn no, ngày não cũng vậy, bất kể sáng tối nàng đều giám sát bọn nhỏ luyện tập một lần.
Nàng không kỳ vọng chúng có thể trở thành cao thủ thể thuật giống mình, chỉ hy vọng chúng có năng lực tự bảo vệ mình trong cái thời đại người ăn người này.
Đặc biệt là hai nữ nhi của mình, Vương thị trông rất gắt gao.
Nàng vừa chỉnh sửa động tác không đạt tiêu chuẩn của Từ Nguyệt và Từ Nhị Nương vừa nói:
“Nơi này nhiều núi, bây giờ đúng vào mùa động vật tích mỡ, có thể vừa săn thú vừa lên đường. Ăn không hết thì để lại, chờ tới thành trấn rồi mang đi bán.”
Từ Đại đang ngồi cạnh sửa sang lại gia sản hiện có, đáp: “Lúc trước Ấu Nương biết nhiều cây cỏ bên này. Nếu có thảo dược thì nhớ hái một ít, ta chế thành thuốc có lẽ sẽ bán được lưng lửng tiền.”
Đang nói thì sực nhớ bây giờ trong nhà chẳng có gì, ông ấy bất đắc dĩ cười: “Ta quên mất trong nhà không có nồi sắt, thế thì không bào chế thảo dược được.”
Cơ thể của trẻ con rất dẻo dai, Từ Nguyệt đứng bằng một chân, chân kia thì khoác lên tay, nói:
“Thảo dược chưa qua sơ chế vẫn bán cho hiệu thuốc được mà cha, tiền thu về ít hơn một tí thôi.”
Từ Đại thả lỏng mặt mày: “Vậy cũng được, có một ít thì cũng là có. Cha còn biết đan giày rơm đó.”
Từ Nguyệt thầm nghĩ, cha mơ đẹp quá rồi đó, giày rơm mà cha đan chỉ có nhà chúng ta là không chê thôi.
Cả nhà bàn bạc xong dự định tiếp theo, thể thuật cũng luyện xong rồi, lúc này một nhà Vương Đại Hữu mới mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Mũi của tiểu lang nhà họ Vương rất thính, vừa mở mắt đã chỉ vào mẹ nó, nói: “Mẹ, thịt đâu?”
Tối qua thằng nhóc được ăn một bữa no nê nên sáng nay rất có tinh thần, nghẹo đầu nhìn cha mẹ, nghi ngờ họ lén trốn mình ăn đồ ngon.
Đồng thị ngơ ngác, tưởng con trai mình nằm mơ còn chưa tỉnh, tức giận vỗ mông nhỏ của nó.
“Nói mê sảng gì vậy, cơm còn không ăn được nói gì tới thịt? Nhóc con chưa tỉnh ngủ hả?”
Bảo nữ nhi trông em, Đồng thị thấy cả nhà họ Từ thu dọn đồ đạc xong hết chuẩn bị đi thì cũng không mượn nồi nấu nữa, ăn qua loa rau dại hôm qua còn dư lại rồi vội vàng đi theo nhà họ Từ.
Trước khi mọi người rời khỏi, Từ Đại cẩn thận đưa hai cái hộp cơm không đã được rửa sạch sẽ cho Từ Nguyệt, bảo cô bé cất giữ.
Ông ấy chưa thấy qua chất liệu này bao giờ nhưng xem ra dùng rất bền, cứ cất đó trước, sau này nhất định sẽ dùng đến nó.
Từ Nguyệt vô thức bỏ hai hộp cơm vào phòng nghiên cứu, đột nhiên nghĩ đến việc phòng nghiên cứu thật ra có thể sử dụng như một không gian di động loại nhỏ.
Mắt cô bé sáng ngời, lập tức tìm cớ muốn đi vệ sinh, tránh mặt cả nhà Vương Đại Hữu rồi xuống hạ lưu sông lấy xô nước bằng nhựa ở cửa phòng bếp ra, đựng đầy một xô đặt vào phòng nghiên cứu.
Thấy thành công thì đến hai cái hộp cơm rỗng lẫn thùng rác cũng không tha, cô rửa sạch rồi đổ đầy nước vào đó. Đúng là chịu khát đến mức tạo thành bóng ma tâm lý, dữ trữ nhiều nước mới có cảm giác an toàn.
“Sao lại lâu như vậy?”
Thấy Từ Nguyệt về, Từ Đại vừa nghi hoặc hỏi, vừa ra hiệu bảo nhà Vương Đại Hữu xuất phát.
Ông ấy tinh mắt phát hiện hai hộp cơm rỗng đã không còn trong tay Từ Nguyệt nữa.
Chẳng lẽ cô bé vứt rồi?
Từ Nguyệt vừa trả lời tên mình, vừa nháy mắt với người trong nhà, lặng lẽ lấy cặp lồng chứa đầy nước ra rồi lại nhanh chóng cất đi.
Từ Đại mừng như điên, Vương thị tức giận búng nhẹ lên trán nữ nhi, ý bảo cô bé chú ý một chút, bên cạnh còn có người ngoài đó.
Từ Nguyệt vội vàng rụt cổ, xoa trán nhỏ giọng nói: “Biết rồi biết rồi, lần sau không như vậy nữa.”
Lúc này Vương thị mới bỏ qua cho cô bé.
Từ Nhị Nương sáp lại, nhỏ giọng hỏi có chuyện gì: “Không gian ma pháp sao?”
Từ Nguyệt đáp: “Có lẽ vậy.”
Có lẽ là như nào?
Từ Nhị Nương bất đắc dĩ liếc mắt, búng lên bím tóc trên đầu muội muội mình, nhất thời thấy mất hứng.
Từ Nguyệt vui vẻ, thầm nghĩ cũng chỉ có mỗi người nhà mình cái gì cũng biết nhưng lại không hề có hứng thú gì với phòng nghiên cứu của cô bé.
Nếu là người khác thì cô bé đã không dám nói ra chuyện phòng nghiên cứu rồi.
Chứ đừng nói gì đến việc trông cậy vào người nhà phối hợp với mình, phá phong ấn phòng nghiên cứu.
“Chà.” Từ Nguyệt cảm thán trong lòng, ông trời vẫn thương cô bé, cho cô bé bốn người nhà siêu giúp sức.
Từ Nguyệt vừa đi vừa thi đấu với cây táo trong phòng nghiên cứu kia, đọc thầm hết những câu thơ mà mình có thể nhớ được ra.
Vừa đi vừa nghĩ, vừa đi vừa nghĩ, may có Từ Đại Lang nhìn chằm chằm, nếu không... làm hai việc cùng lúc như vậy không biết đã ngã bao nhiêu lần.
Cuối cùng Từ Đại Lang không nhìn nổi, nhíu chặt chân mày cõng cô bé lên. Từ Nguyệt cũng không hay biết gì, cứ đắm chìm trong biển kiến thức, say sưa như kẻ ngốc.