Nơi phát ra năng lượng là các điểm tri thức.

Không chỉ bao gồm thơ cổ, bản vẽ chế tạo, công thức toán lý hóa, quy trình chế thuốc, tranh chữ với trình độ thẩm mỹ nhất định mà còn nhiều thứ khác!

Chỉ cần rót năng lượng vào bên trong nó, Từ Nguyệt sẽ có được thứ mà cô muốn.

Đương nhiên, tiền đề là phải đạt được nhiều năng lượng.

Phản ứng đầu tiên khi phát hiện ra công hiệu này của Từ Nguyệt là ước.

“Tôi muốn về hiện đại!”

Quả táo không mảy may rung động như thể cười nhạo cô ngây thơ.

Từ Nguyệt chỉ đành lui một bước: “Cho tôi một khẩu súng không được à?”

Cổ đại quá nguy hiểm, nếu có súng trong tay, cô không cần theo sát Từ Đại Lang như hình với bóng rồi.

Quả táo đong đưa, năng lượng vẫn còn nhiều nhưng trước mặt Từ Nguyệt chỉ có không khí.

“Gì vậy chứ, mày là bàn tay vàng thật hả? Có thế mà cũng không làm được!”

Đối diện với sự khinh bỉ của cô, cây táo vẫn bất động như núi, thờ ơ chẳng quan tâm.

Từ Nguyệt bắt đầu nghi ngờ có phải vì mình cho ít quá hay không.

Vì thế cô cố gắng moi móc trí nhớ, đọc vanh vách nội dung trong sách giáo khoa chính trị hồi cấp ba ra.

Độ chín của quả táo đỏ phát triển liên tục theo lượng kiến thức được nhập vào. Khi nhìn thấy quả táo đỏ hoàn toàn chín rục, não của Từ Nguyệt đã mệt gần chết.

Ai ngờ đến chuyện tốt nghiệp bao nhiêu năm rồi vậy mà còn phải trải nghiệm nỗi đau lao đầu vào ôn thi đại học chứ?

May mà thầy cô giáo trước đây mà cô theo học đều là người nghiêm khắc, nếu không mấy cái kiến thức này đã bị cô cho vào thùng rác rồi.

Lần này đủ cho cô ước một khẩu súng chứ?

Từ Nguyệt tiếp tục ước…

Cô tuyệt vọng, cây táo này là cái bàn tay vàng fake. Trừ việc khiến cô nhớ lại nỗi đau khổ hồi ôn thi đại học ra, nó chẳng còn tác dụng nào cả!

“Tao không cần loại bàn tay vàng như mày, mày cút cho tao!”

Lúc này, trên cây táo hiện ra một hàng chữ: [Phải tuân theo hướng đi của lịch sử, có thể xúc tiến nhưng không được quá mức, thứ vượt mức quy định xuất hiện ở thời đại này sẽ phá vỡ thế cân bằng vốn có.]

“Ý mày là gì?” Từ Nguyệt hơi ngơ ngác. Cái quái gì, bàn tay vàng như mày không phải nên phục vụ cho chủ nhân của mày ư?

Sao cô lại nếm được mùi muốn cô cứu vớt thiên hạ chúng sinh đấy nhể?

Thôi, không có bàn tay vàng thì cô cũng có thể làm ra súng đại bác!

Nhưng mà… âm thanh “ùng ục” vang lên trong phòng thí nghiệm trống trải nghe có vẻ bắt tai lạ thường.

Từ Nguyệt không hiểu, rõ ràng cơ thể còn ở ngoài phòng nghiên cứu nhưng tại sao linh hồn vẫn cảm nhận được cơn đói cồn cào này chứ.

Suy cho cùng, cô vẫn cúi đầu trước hiện thực.

“Cho tao cái gì đó lót dạ chắc được chứ? Yêu cầu không cao, bánh bao thịt, bánh bao kim sa, sữa đậu nành bánh quẩy gì cũng được. Tao muốn ăn thứ mà người bình thường hay ăn ấy.”

Quả táo biến mất, phòng bếp nhỏ bên cạnh được giải trừ phong ấn.

Từ Nguyệt thấy sủi cảo, cháo bát bảo, mì ăn liền trên bàn trong phòng bếp thì lập tức vọt sang.

A?

Hử?

Sao cô không chạm vào được?

Mạnh tay bắt lấy cũng không với tới cháo bát bảo mà mình muốn, ngón tay trực tiếp xuyên qua đồ ăn.

Từ Nguyệt nhìn tay mình, trố mắt một lúc rồi mới phát hiện phòng bếp chỉ mở khóa được một nửa quyền sử dụng.

Nồi, bếp và lương thực dự trữ bên kia cố sống cố chết cũng không chạm vào được, còn cửa phòng thì có thể ra vào tự nhiên.

Có một bộ cây lau nhà, chổi, một xô nước và bồn rửa tay, vòi vặn không ra nước.

Sau đó là nửa chai dung dịch khử trùng và nửa chai nước rửa tay đặt trên bồn rửa. Dưới bồn rửa có hai cái thùng rác, một cái đựng rác y tế, một cái đựng rác sinh hoạt.

Phân loại rác bắt đầu từ tôi! Oh yeah!

Từ Nguyệt hỉnh hỉnh cái mũi, mùi đồ ăn thoang thoảng phát ra từ trong thùng rác.

Mở nắp thùng rác ra thì bất ngờ thấy đó là cơm hộp mà trưa ngày xuyên không hôm ấy cô mới ăn có nửa hộp đã vứt đi. Gà cung bảo!

Từ Nguyệt vội lấy túi cơm hộp ra, may mà dì giúp việc đổi túi đựng rác từ sớm, bên trong trừ hộp cơm này của cô thì không có thứ rác rưởi nào khác.

Hai hộp đồ ăn nhanh, một cái là cơm, một cái là đồ ăn. Đồ ăn còn dư lại hai phần ba, cơm còn nửa hộp.

Đây mới là thức ăn dành cho người này!

Từ Nguyệt kích động run tay, nâng niu cơm hộp toan giải quyết.

Hầy, không ngờ chứ gì, ăn không được!

Từ Nguyệt bị cây táo tra tấn đến độ mệt như lừa, lúc này đây suýt nữa phát điên.

Nhưng cô nhịn, vì có thể mang cơm hộp ra ngoài ăn.

Ra ngoài, ý thức của Từ Nguyệt quay về trên tấm chiếu rách.

Lúc này, nơi chân trời đã lộ ra một vệt trắng. Cô làm tổ trong phòng nghiên cứu bao lâu, trong thế giới hiện thực cũng trôi qua bấy lâu.

Có lẽ vì tay vừa chạm vào cơm hộp nên mùi hương thoang thoảng mê người kia thành công gọi bốn người Từ Đại Vương thị thức tỉnh.

Nhất thời, Từ Nguyệt và bốn đôi mắt ngơ ngác nhìn nhau. Nhớ đến việc mình vừa mở phòng nghiên cứu thần kỳ ra, cô không kìm được nuốt nước miếng.

Sau đó, nương theo bóng đêm, Từ Nguyệt mở cơm hộp ra.

Bốn người nhà họ từ trợn tròn mắt, Từ Đại phản ứng nhanh nhất, cướp lấy con gà Cung bảo béo ngậy kia.

Vương thị thấy, này không phải gây mất đoàn kết nội bộ sao?

Nàng cướp lại, trả lại cho Từ Nguyệt, vứt cho Từ Đại một cái nhìn hung tợn pha chút cảnh cáo: “Đồ của Ấu Nương, để Ấu Nương chia!”

Từ Đại Lang cũng hung dữ nhìn Từ Đại, che chở Từ Nguyệt.

Từ Nhị Nương cũng theo phe mẹ, nhân tiện nhìn Từ Nguyệt với ánh mắt trấn an.

Từ Đại ủ rũ, giơ tay tỏ vẻ tuân theo sự sắp xếp của tổ chức.

Tuy bốn người không biết Từ Nguyệt lấy đồ ăn ở đâu nhưng đều ăn ý không hỏi.

Dù sao thì năm người họ ai mà không có bí mật?

Lần lượt từng người giải thích không mệt chết thì cũng phiền chết!

Cơm hộp được chia đều cho cả nhà. Cơm tẻ và thịt gà đẫm sốt, thêm cả bánh lúa mạch đủ cho cả nhà ăn một bữa cơm ngon miệng.

Từ Đại và Từ Nhị Nương ăn đến độ nước mắt giàn dụa, hạnh phúc không tả nổi.

Từ Đại Lang liếm dầu mỡ bên miệng, cầm cơm hộp rỗng, một giọt dầu cuối cùng cũng không lãng phí, dùng bánh lúa mạch quét sạch từng góc của cơm hộp rồi thèm thuồng giải quyết bánh lúa mạch trong tay. Vương thị cũng không khỏi cảm khái: “Ngon hơn thuốc dinh dưỡng nhiều.”

Thuốc dinh dưỡng? Thứ này cũng ăn như cơm được à? Từ Nguyệt ngạc nhiên nhìn mẹ một cái. Trong lúc hoảng hốt, cô hiểu tại sao mẹ lại có thể mặt không đổi sắc mà ăn hết nắm cơm cám.

Rất có khả năng, ở thế giới nguyên bản của nàng, đồ ăn cũng không có mùi bị gì đáng nói.

Cơm nước xong, trời còn chưa tỏ. Từ Nguyệt nhìn vào đôi mắt sáng long lanh của mọi người trong nhà, mở miệng nói:

“Cha mẹ tỷ tỷ ca ca, con cần sự trợ giúp của mọi người.”

Vương thị gật đầu: “Con nói đi.”

Từ Nguyệt nói: “Con có vài thứ có thể cứu mạng chúng ta. Nhưng bây giờ không mở khóa được, phải cần rất nhiều kiến thức. Mong mọi người có thể dạy cho con tất cả kiến thức mà mọi người biết, nhanh chóng giải khóa mấy thứ kia. Thế thì mạng sống của chúng ta sẽ không còn quá lay lắt nữa.”

Lúc nãy ở trong phòng nghiên cứu nói cái gì mà không cần bàn tay vàng các thứ đều chỉ là nói cho thỏa cơn tức mà thôi.

Nếu mở khóa được thành phẩm và nguyên liệu chất đầy phòng đầy ngăn kia, không biết sẽ cứu được tính mạng của bao nhiêu người!

Còn cây táo kia nữa, nó hẳn là không đơn giản như bây giờ mình thấy. Chờ cô giải khóa xong phòng nghiên cứu, có lẽ sẽ có phát hiện mới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play