Vài người tốt tính còn gọi hai huynh muội về cho thêm cái chén mẻ hoặc bánh bao nhân rau gì đó.
Đương nhiên cũng có thôn dân cực ghét hành động này của các nàng, thấy các nàng phía xa xa đã đóng sầm cửa lại.
Mới đầu thấy vậy trong lòng cũng hơi đau xót, nhưng linh hồn của Từ Nguyệt dù gì cũng đã trưởng thành rồi, cô bé nhanh chóng bình thường trở lại, nở nụ cười lên đi đến nhà tiếp theo.
Thể diện là cái gì? Ăn được không?
Xông xáo một phen cuối cùng cũng có chút thu hoạch.
Một tấm chiếu nát, một cái bình gốm cũ, ba cái chén mẻ, ba cái bánh bao, nửa miếng bánh tráng và một chiếc áo cũ vá chằng vá đụp dành cho trẻ em.
Trình độ sản xuất ở thời đại này cũng chỉ tới đó. Trong tương lai, mấy thứ này có ném vào đống rác cũng không ai thèm mặt, nhưng đây là thiện ý cao cả nhất của thôn dân rồi.
Từ Nguyệt không hề chê bai.
Chiếu tuy nát nhưng vẫn có thể che đỡ hơi ẩm lúc sáng sớm, y phục tuy rách lỗ chỗ nhưng cũng là vải, đắp lên người tính ra vẫn tốt hơn là không có gì để đắp.
Nồi sứ và chén mẻ càng hữu dụng, có thể nấu đồ ăn, không cần đến mức nướng được thịt nhưng ít nhất là có nước ấm để uống.
Bánh bao và bánh tráng, nói thật là từ khi xuyên qua đến bây giờ đây là lần đầu tiên Từ Nguyệt nhìn thấy màu rau xanh trong đồ ăn.
Bạn đoán xem vì sao bọn nàng bị táo bón?
Bởi vì một thời gian dài không được ăn trái cây rau dưa khiến cơ thể thiếu chất xơ nghiệm trọng, dinh dưỡng không cân đối.
Từ Nguyệt bỏ hết đồ thôn dân cho vào nồi sứ, đưa ca ca cầm, dẫn tỷ tỷ và Đại Nương nhà họ Vương vui vẻ quay lại cửa thôn.
Người lớn trong nhà đã đổi được đồ ăn, có món nấu sẵn, cũng có vài bó rau dại, phần lớn là gạo lẫn chút vỏ trấu.
Ở bản địa Duyện Châu, gạo còn được gọi là lương hoặc kê. Sự khác biệt giữa hai loại gạo này là lương là gạo chất lượng cao, còn kê là gạo thông thường.
Gạo kê chưa xây xát vỏ hoặc gạo kê trộn lẫn một phần ba trấu trở lên gọi là gạo.
Nông nghiệp thời này không phát triển, còn phải sống dựa vào thiên nhiên nên dù có vỏ trấu lẫn vào cũng sẽ trộn lên mà nấu.
Các thôn dân mang trấu gạo kê bán cho hai nhà Từ, Vương không phải muốn kiếm lời gì từ họ mà do giá thị trường chính là như vậy.
Từ Đại tốn hai mươi đồng tiền đổi lấy một bó rau dại, hai cái bánh lúa mạch và năm cân gạo kê trộn trấu.
So ra thì các thôn dân đã rất thành thật rồi, họ không ăn lợi ở giữa, bán nhiều hơn lượng hàng trên thị trường.
“Năm nay mọi người cũng không thu hoạch được gì nhiều, chỉ tiếp tế các ngươi được nhiêu đây.” Các thôn dân sợ bọn họ hiểu lầm, còn giải thích một hồi.
Vương Đại Hữu cũng tốn hai mươi đồng tiền đổi lấy một bó rau dại và năm cân gạo kê lẫn trấu.
Còn bánh lúa mạch, hắn không có.
Nói đến đây, Vương Đại Hữu lại không nhịn được càng thêm kính nể Từ Đại ca.
Hắn không ngờ hóa ra Từ Đại ca còn biết bói toán, mới nói vài ba câu đã khiến người ta cho không hai cái bánh lúa mạch, còn mang ơn đội nghĩa tôn kính gọi cao nhân.
Vương Đại Hữu nghĩ thầm, còn không phải là cao nhân ư, bí thuật phong thủy bói toán kiều này bao lâu nay không truyền ra bên ngoài. Có lẽ ngay cả đại gia tộc vừa giàu vừa cầm quyền to cũng không hiểu nhiều về nó.
Nhất thời, hắn chỉ cảm thấy thân thế lai lịch của nhà họ Từ càng thêm mơ hồ và phức tạp.
Còn một nữ nhân ôm đứa trẻ vội vàng đi đến cho cao nhân Từ xem thử, thể hiện rõ một lòng sùng bái và kính sợ của người cổ đại đối với chuyện tâm linh quỷ thần.
Tiếc là hai nhà mua đồ ăn xong thì quầy quả rời thôn ngay. Nữ nhân chỉ đành trơ mắt nhìn cửa thôn từ sớm đã không còn bóng người, thầm than con cái nhà mình không có phúc duyên.
Hai nhà không đi xa mà đến bên bờ sông nhỏ gần thôn, tìm chỗ bằng phẳng nghỉ tạm.
Mỗi nhà bắc một đống lửa chuẩn bị nấu cơm.
Từ Đại kê một cục đá to để làm bệ bếp, đặt nồi gốm lên trên, đổ nước và cho vào nửa cân ngô, tiếp theo là một nắm rau dại, rải hai hạt muối viên mà thôn dân tiếp tế cho, sau đó dùng nhánh cây khuấy đều.
Mùi đồ ăn mới chốc đã phả ra, cái bụng đói lả của Từ Nguyệt và ca ca tỷ tỷ của cô bé cũng kêu ọt ọt.
Nhưng để cháo rau dại chín hẳn còn phải đợi thêm tí nữa, vì vậy Vương thị đã chia nhỏ bánh bao và bánh tráng mà bọn trẻ xin được ra rồi phát cho mỗi đứa ăn tạm.
Vương Đại Nương cũng có một phần, đồ ăn còn không nhiều bằng nửa bàn tay của cô bé nhưng cô bé vẫn không quên phân cho đệ đệ một ít.
Lũ trẻ ăn một cách chậm chạp, như thể chỉ cần làm vậy thì thời gian chờ đợi sẽ được rút ngắn lại.
Mười lăm phút sau, cháu rau dại chín. Chỉ có ba cái chén mẻ, sau khi phân cho nhà họ Vương một cái thì nhà họ Từ chỉ còn lại hai cái, một nhà năm người thay phiên dùng chén múc cháo uống.
Cháo rau dại nóng hổi xuống bụng, dạ dày như lửa đốt của Từ Nguyệt cuối cùng cũng khỏe hơn.
Nhìn mấy chiếc lá vàng trôi theo dòng nước róc rách trước mặt, một nhà năm người no bụng nhưng không biết nên đi về đâu.
Vốn tưởng rời khỏi quận Sơn Dương, tìm được nguồn nước, mọi việc đều sẽ tốt lên.
Vốn tưởng tới Bộc Dương là được che chở, có chốn dung thân.
Nhưng đã tháng 9 rồi mà họ vẫn còn co ro ở ngoài thôn người khác, màn trời chiếu đất!
Một nhà năm người hai mặt nhìn nhau, đồng thời thở dài: “Hầy, ngủ đi.”
Nằm trên tấm chiếu rách, nghĩ đến những ngày nhà mình ăn bữa no lo bữa mai, Từ Nguyệt chợt muốn ngâm thơ.
“Năm Khánh Niên nạn đói lay lắt,
Vạn gia sầu, mắt mi nhíu chặt
Miệng thì có nhưng không có cái ăn
Giọt lệ tuôn thành hạt nặng trĩu
Tai ương, tai ương, sao tránh được!”
Hầu hết người xuyên qua đều có bàn tay vàng, chỉ là bàn tay vàng của cô bé đến muộn hơn người ta.
Ngay lúc Từ Nguyệt ngâm thơ cảm thán thì xẹt một cái, cô trở về trong phòng nghiên cứu quen thuộc.
Một loạt ngăn thuốc chất đầy thành phẩm, một đống rương đựng đầy nguyên liệu hóa học, bàn chế thuốc vừa to vừa rộng và phòng bếp nhỏ ở ngoài lối thoát hiểm.
Mọi thứ, mọi thứ trông không khác gì lúc cô chưa xuyên qua, nhưng cũng không phải hoàn toàn giống ý như đúc.
Trong phòng nghiên cứu xuất hiện một cây táo, không biết dùng khoa học kỹ thuật gì mà nó như hình chiếu, bao trùm hết không gian bên trên phòng nghiên cứu. Nhưng cô lại có thể chạm vào được.
Còn mấy thứ khác trong phòng, cô thấy được nhưng không cảm giác được. Như thể bị lực lượng thần bí nào đó phong ấn, phải thỏa mãn điều kiện nhất định mới có thể từ từ mở khóa.
Từ Nguyệt những tưởng đây là mộng, mạnh tay nhéo đùi mình một cái, cảm giác đau đớn cực kỳ chân thật nên cô không kìm được “a” lên một tiếng.
Là thật!
Từ Nguyệt nhớ lại cách thức mình vào được phòng nghiên cứu, hình như là đọc thơ. Chẳng lẽ đây là chú ngữ để thực hiện ma pháp ư?
Bắt buộc phải đọc bài thơ lúc nãy hay là bài nào cũng được?
Để làm rõ đặc điểm của phòng nghiên cứu này, Từ Nguyệt mất ba tiếng đồng hồ để tìm hiểu.
Cuối cùng cũng nắm được chìa khóa mở phòng nghiên cứu. Thật ra rất đơn giản, chỉ cần cô muốn là có thể tùy ý ra vào.
Hơn nữa còn vào dưới hình thái linh hồn kỳ lạ. Nhưng ở phòng nghiên cứu, linh hồn của cô có thể chạm vào thực thể của chúng.
Nhưng mấy thứ này bây giờ tạm thời bị phong ấn hết rồi.
Trong suốt ba tiếng nghiên cứu, Từ Nguyệt đọc hết thơ cổ mà mình được học từ nhỏ đến lớn.
Kết quả cây táo mọc ra một trái ước nguyện. Bây giờ nó còn chưa chín hẳn, chỉ đỏ một phần ba, có thể cảm giác được năng lượng mỏng manh đang chuyển động trong mình nó.