Từ đó không chỉ tăng thu nhập cho ngân khố quốc gia mà còn giải quyết được vấn đề số lượng người tị nạn đang chất đống.
Hơn nữa, kẻ chịu tội thay chính là đám giặc cỏ cướp bóc, trên người quan binh sạch bong không một vết nhơ.
Kế hay!
Nực cười thay!
Một nhà năm người nghẹn họng nhìn trân trối, ôm ghì lấy nhau, mãi một lúc lâu vẫn chưa bình tĩnh nổi.
Mặt trời ngả về Tây, nhóm cướp thắng lợi lùi về trong núi.
Dưới cửa thành đâu đâu cũng có xác chết, y phục giày dép rơi vãi khắp nơi.
Lúc này bọn quan binh mới chậm chạp đi ra, gã văn sĩ kia còn than vãn: “Ta đã bảo các ngươi vào thành từ sớm mà không chịu vào, giờ thì hay rồi, không dưng lại để lũ cướp hời một vố!”
Nói xong, gã gọi vài người kéo thi thể đến bãi tha ma rồi xoay người đi mất.
Sắc trời tối sầm, vô số người khóc lóc thảm thiết.
Những người trốn nhanh lục tục xông ra, cẩn thận tìm kiếm đồ đạc mình vứt lại lúc nãy.
Từ Đại lại gặp đám vô công rỗi nghề kia, không ngờ chúng vậy mà vẫn còn sống.
Vừa so ra thì đám vô công rỗi nghề ban đầu còn hơi lưỡng lự, bây giờ lại gấp gáp đồng ý với kế hoạch của Từ Đại, chuẩn bị đi cùng nhau.
Từ Đại lại dặn dò bọn họ mấy câu, sau đó nhóm người này bắt đầu triển khai hoạt động trong đám dân chạy nạn.
Lúc này họ chỉ tưởng rằng đội ngũ của mình sắp nghênh đón một vị thủ lĩnh giỏi giang, nhưng lại không biết, ở trong lòng Từ Đại, tất cả bọn họ chỉ là vật hy sinh.
Nhưng điều đáng buồn là đệm chăn trong lều trại biến đâu mất, mấy củ khoai và cả túi da hoẵng chứa nước cũng chẳng còn đó nữa, không còn gì cả!
Từ Đại rất tuyệt vọng, Vương thị rất bi thương, ba anh em Từ Nguyệt ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, suýt nữa bật khóc thành tiếng.
Khổ quá, khổ không chịu được!
Ngày hôm sau, khi ánh nắng ban mai vừa ló rạng, cả nhà Từ Nguyệt chuẩn bị trốn chạy, phía sau còn có hàng trăm người huỳnh huỵch đi theo. Tất cả đều là vật hy sinh ba mình dùng hai củ khoai lừa đi cùng để tăng xác suất chạy trốn thành công cho gia đình mình.
Vốn tưởng rằng nhiều người đi chung như vậy thì đám quan sai vô lương tâm kia sẽ phiền chán chúng dân tị nạn bọn họ, hẳn sẽ không tiếp tục làm gì.
Nhưng ai ngờ quan binh đã chú ý tới họ từ lâu. Đoàn người vừa khởi hành, bọn quan binh lập tức bao vây đuổi theo.
Tiếng vó ngựa rầm rập khiến tim gan mọi người cũng theo đó mà run lên. Đoàn người vốn đang di chuyển rất chậm, bây giờ dứt khoát bứt hết tốc lực chạy như điên.
Từ Đại dẫn mấy trăm người khác chạy như điên về phía trước, trong khi vài chục binh sĩ cưỡi ngựa đuổi theo sau. Thấy hai bên càng ngày càng gần, một đoàn người ngựa bất ngờ lao xuống từ sườn núi, chắn đường Từ Đại.
Đúng là “đám cướp” núp trên núi hôm qua!
Tên dẫn đầu nhìn thấy Từ Đại, gã cười dữ tợn rồi giơ dao nhỏ sáng choang bổ xuống đầu ông ấy.
Từ Nguyệt được ca ca cõng theo sát sau lưng ba thấy vậy thì kinh hoàng hít một hơi lạnh, thầm nghĩ tiêu rồi.
Nhưng đúng lúc này, trước mắt mọi người bỗng nhiên tối sầm lại.
Người giơ đao sửng sốt, ngửa đầu nhìn lên trời, chỉ thấy giữa thái dương xuất hiện một điểm đen. Nó càng ngày càng lan rộng, cuối cùng nuốt chửng toàn bộ ánh mặt trời, khiến thế giới xung quanh hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Là nhật thực toàn phần. Từ Nguyệt thầm nghĩ.
Nhưng trong mắt người xưa, nhật thực tượng trưng cho điềm xui, báo hiệu tai kiếp sắp ập đến, trời cao sẽ trừng phạt nhân loại!
Đao kiếm trong tay quan sai rơi xuống kêu leng keng, sức mạnh thần bí chưa được giải mã khiến họ vô thức cảm thấy sợ hãi.
Tất cả mọi người sợ hãi quỳ xuống, người run bần bật, sắc mặt trắng bệch, trực tiếp quỳ rạp xuống đất, khẩn cầu trời cao tha thứ.
Khi cả nhà Từ Nguyệt bình tĩnh lại, xung quanh chỉ có cả nhà bọn họ còn đứng, người bên cạnh đã quỳ hết.
Một nhà năm người liếc nhau, bây giờ không chạy thì khi nào mới chạy!
Lúc mọi người vâng vâng dạ dạ, một nhà năm người khom lưng lướt qua đám người, co giò vọt lẹ.
“Cha!” Đại Nương nhà họ Vương chú ý tới động tĩnh của nhà Từ Nguyệt thì nôn nóng giật lấy góc áo của Vương Đại Hữu.
Đứa trẻ còn nhỏ, chưa hiểu cái gì gọi là sợ. Con bé chỉ biết đám quan binh quỳ trên đất còn đáng sợ hơn cả trời phạt.
Cho nên khi cha mẹ còn run bần bật, bị nỗi sợ bủa vây đến mức không thể suy nghĩ được gì nữa, cô bé là người đầu tiên phát hiện ra hành động bất thường của nhà Từ Nguyệt.
Vương Đại Hữu bị con gái giật một cái thì hơi hoàn hồn, vừa ngẩng đầu nhìn lên đã thấy năm người nhà họ Từ chuồn đi xa lắm rồi!
Vương Đại Hữu kéo vợ lên, chọn giữa bị giết và trời phạt, hắn nhanh chóng đưa ra quyết định.
Hai vợ chồng dẫn theo đứa con, ráng đứng vững bắp chân đang run rẩy không ngừng mà dịch sang bên cạnh.
Đi ngang qua hai cha con Vương Đại Hải, Vương Đại Hữu kéo hắn ta một cái thật mạnh. Nhưng hình như hai cha con bị dự báo trời phạt dọa phát khiếp rồi nên khi bị hắn đụng vào thì giật nảy lên như cá chậu chim lồng, càng run tợn.
Vương Đại Hữu cắn răng, cũng không rảnh lo cho hắn ta, vội dẫn vợ con đuổi theo nhà họ Từ.
Nhật thực kéo dài tầm ba phút, mặt trời lập tức lộ ra. Không trung tối đen cũng sáng choang trở lại.
Tranh thủ khoảng thời gian này, gia đình Từ Nguyệt đã chạy cách nơi đó một quãng xa. Để đề phòng đối phương đuổi theo, họ cẩn thận trốn sau bụi cỏ ven đường tầm nửa canh giờ, chỉ khi chắc chắn đội truy binh không đuổi đến đây, họ mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng vừa ra khỏi bụi cỏ, cách đó không xa xuất hiện thêm bốn người, đúng là một nhà Vương Đại Hữu thở hồng hộc chạy theo.
Bọn họ không ngờ người nhà họ Từ vậy mà chạy nhanh đến thế, mới chớp mắt đã mất tung mất tích, suýt nữa tưởng mình lạc mất họ.
Lúc đang thất vọng, họ chợt thấy con đường đầy cát vàng trước mặt bất ngờ xuất hiện vài bóng người quen thuộc, lập tức vui vẻ, hô lên:
“Từ Đại ca!”
Từ Đại quay đầu lại, nhìn thấy nụ cười vừa sung sướng vừa ngạc nhiên của Vương Đại Hữu thì khóe môi hơi giật giật.
Thế nào cũng nghĩ không ra cái gia đình toàn người cổ đại này vậy mà không sợ trời phạt, theo đến tận đây.
“Từ Đại ca, tẩu tử Từ!” Đồng thị cũng vui sướng dẫn hai đứa nhỏ chạy đến, hai vợ chồng đều rất vui khi được gặp lại năm người nhà họ Từ.
Kết nhóm đồng hành với họ an toàn hơn cả nhà đơn độc một mình nhiều.
Từ Đại và Vương thị liếc nhau, đều hơi bất đắc dĩ.
Nhưng người đã tới đây rồi thì phải làm sao, đi chung thôi!
“Không ngờ các ngươi cũng chạy ra.” Từ Đại nói, nụ cười giả lả trên mặt quả thật quá miễn cưỡng.
Vương Đại Hữu vốn đang vui quên trời quên đất thấy vậy thì sửng sốt, sau đó phản ứng lại, gỡ tầng lưng quần ở bên ngoài xuống, giũ một hồi rớt được một đống tiền xu kêu lẻng xẻng.
Vương Đại Hữu nhặt tiền lên, đưa cho Từ Đại: “Từ Đại ca, lúc trước được nhà đại ca quan tâm chiếu cố, bây giờ chỉ sợ phải khiến nhà đại ca thêm phiền rồi. Đây là chút tâm ý của tiểu đệ, đại ca nhận lấy đi.”
Vương Đại Hữu cũng không phải đồ ngốc, tuy hắn cũng tính bám theo nhà họ Từ đến cùng, nhưng hiển nhiên người nhà họ Từ hiển nhiên cũng cảm thấy họ trói buộc mình.
Trước đó vì xung quanh có quá nhiều người nên họ không tiện lộ ra việc mình có tiền. Nhưng bây giờ chỉ còn hai nhà, hắn còn muốn nhà người ta hỗ trợ đỡ đần một phen nên không tránh khỏi việc phải cống ra một ít.