Từ Đại hơi nhướng mày, ông ấy không nói cho nữ nhi bé bỏng biết thế giới của mình kẻ mạnh là vua, kẻ yếu bị khinh, còn tàn khốc hơn cả nơi này.

Ông ấy nhớ bình thường Vương thị cũng hay lải nhải về vấn đề kỳ thị giới tính, bèn nhỏ giọng hỏi:

“Là kiểu thế giới của mẹ con ư?”

Từ Nguyệt gật đầu nhưng không quá chắc chắn: “Ừm, có lẽ vậy.”

Thế giới của mẹ hình như còn tốt đẹp hơn cả thế giới của mình.

Ở nơi của cô bé bây giờ mới chỉ dừng lại ở quyền bình đẳng giữa con người với con người mà thôi, kỳ thị giới tính vẫn đang trong quá trình đấu tranh thay đổi tư tưởng.

Nhưng so với thế giới này, nơi đó của các nàng cũng có thể xưng là thiên đường của nữ tử rồi.

Từ Đại không tỏ ý kiến, ông ấy chưa từng thấy thế giới nào như vậy, nhưng qua cách thể hiện của phái nữ trong nhà, ông ấy cũng lờ mờ đoán được một vài điều.

Dù là Vương thị, Nhị Nương hay là Ấu Nương, các nàng ở thế giới trước đây đều là người biết chữ, thậm chí còn gặt hái được thành tựu ở một phương diện nào đó.

Điều này cho thấy tuy các nàng là nữ tử nhưng ở thế giới ban đầu lại được hưởng đãi ngộ không kém gì nam tử.

Vương thị Vưu Thậm, bác học đa tài, tập võ kéo cung không gì không giỏi, bình thường còn hay thốt ra vài câu quân lệnh, trông giống một nữ tướng có năng lực điều khiển hàng ngàn binh mã. Nếu áp chuyện này lên người phái nữ ở thế giới Tu chân này thì đúng thật khó tin mà.

Nếu có cơ hội, ông ấy cũng muốn đến thế giới ấy mở mang tầm mắt.

Từ Nguyệt tựa vào vai cha hàn huyên một chốc, cuối cùng cũng ổn định được dòng cảm xúc bi quan trong lòng, cô bé chủ động rời khỏi vòng tay của cha.

“Mẹ!”

Vương thị đến, Từ Nguyệt vui vẻ chạy tới chỗ nàng. Vương thị sờ mũi cô bé, ra hiệu bảo cô bé đi chơi với các ca ca tỷ tỷ. Nàng đến gần Từ Đại, quan sát tình hình dưới cửa thành, nhỏ giọng dặn dò: “Nếu xảy ra chuyện gì thì cứ về trước.”

Từ Đại gật đầu gọi Vương Đại Hữu và Vương Đại Hải. Ba người cất kỹ mười đồng tiền lớn, cùng nhau đi về phía cửa thành.

Đoàn người muốn vào thành đã xếp thành hàng dài. Từ Đại dẫn đầu hai huynh đệ chen hàng, gặp phải đám vô công rỗi nghề vừa thấy ông ấy đã co đầu rụt cổ hôm qua. Cả đám giận mà không dám hó hé tí gì, ngoan ngoãn nhường chỗ cho ba người Từ Đại.

Bởi vậy có thể thấy được, trấn áp bằng bạo lực trong một lúc nào đó vẫn là một biện pháp cực kỳ hiệu quả!

Lúc này, vị văn sĩ kia mới thong dong đến muộn.

Người đứng ở hàng đầu tiên là nam nhân bán vợ và dắt theo con trai. Hắn ta giao ra ba cân ngô, chuẩn bị vào thành cùng con trai.

Không ngờ tên văn sĩ kia bất ngờ gọi hai cha con lại, cười khanh khách nói:

“Xin lỗi quên nói, phí vào thành hôm nay là một người phải giao ba cân ngô, ngươi còn thiếu ba cân.”

“Cũng vì ta quên nói nên lần này không tính toán với hai người các ngươi. Nhưng những người tiếp theo nếu muốn xài mấy chiêu đầu trộm đuôi cướp đó ra lừa gạt ta, vậy đừng trách quan binh phía sau tại hạ không khách sáo với ngươi!”

Văn sĩ lẫn lộn người tốt kẻ xấu, bản lĩnh chốt giá này đúng là khiến người ta phải líu lưỡi.

Vương Đại Hải nóng tính, suýt nữa chửi tục. Từ Đại trừng mắt liếc hắn ta một cái, túm người lôi ra.

Vương Đại Hữu thấy Từ Đại đi rồi, tuy mang đủ tiền nhưng cũng lui ra theo.

“Từ Đại ca, phải làm gì bây giờ?” Vương Đại Hữu lo lắng hỏi.

Hiện tại hắn không muốn giao gấp hai lần phí vào thành, nhưng cũng lo ngày mai lại gấp đôi thêm lần nữa.

Hiển nhiên không ít người có suy nghĩ như vậy, văn sĩ kia nắm được đặc điểm tâm lý này của mọi người rồi tận dụng tình thế để tăng giá.

Đối diện với câu hỏi của Vương Đại Hữu, Từ Đại không cố kỵ mặt mũi làm gì mà nói thẳng: “Để ta đi hỏi nương tử nhà ta.”

Vì thế, ba gia đình tụ họp lại, ngồi quanh trước lều, trông mong nhìn Vương thị.

Vương thị trầm ngâm một lát rồi ngẩng đầu lên nói một cách kiên quyết: “Đi, chỗ này không cần chúng ta thì vẫn còn chỗ khác!”

Từ Đại liếc mắt nhìn thoáng qua gã văn sĩ đang đắc ý ra mặt, rồi nhớ lại hành động lật lọng, nói không giữ lời và sắc mặt đầy vẻ coi khinh của đám người này hai ngày nay, ông ấy cũng đồng ý gật đầu.

Vương Đại Hữu quyết tâm theo Từ Đại ca mà không bàn bạc gì với Đồng thị nữa. Hắn đồng ý ngay, nhà họ Từ đi nơi nào thì hắn cũng theo đến nơi đó.

Vương Đại Hải hơi do dự, nhưng túi tiền dẹp lép của hắn ta không cho phép hắn do dự. Tiền trong tay hắn ta không đủ dẫn con trai vào thành cùng, chỉ đành đi chung với mọi người.

Vương thị nhặt hai củ khoai sọ lên đưa cho Vương Đại Hải và Vương Đại Hữu: “Quyết định vậy đi, xung quanh chắc vẫn còn nhiều nông trại, lấy tiền mua lương thực vẫn tốt hơn bị bóc lột ở chỗ này.”

Hai người không hiểu “bóc lột” có nghĩa là gì, nhưng họ cũng biết nếu cứ tiếp tục chịu đựng sự cướp bóc của đám quan binh này thì dù cho vào được thành, cuộc sống cũng không dễ chịu hơn là mấy.

Hai người im lặng ăn khoai sọ, lại ghi nhớ ân nghĩa của nhà họ Từ. Đoạn đường này nếu không có khoai sọ của nhà họ Từ thì bọn họ chết đói từ lâu rồi.

Từ Đại cạy củ khoai bên đống lửa, thấy đám ăn không rỗi nghề chuyên đánh cướp dân chạy nạn kia lại bắt đầu hành nghề thì mắt ông ấy hơi sáng lên, trong lòng có kế.

“Ta tìm họ nói mấy câu, nương tử cho ta thêm một củ khoai.” Từ Đại duỗi tay với Vương thị, trên gương mặt ngăm đen kia đầy vẻ toan tính.

Vương thị cạn lời nhìn ông ấy: “Chàng đừng quản mấy chuyện trời ơi đất hỡi này nữa.” Rồi nàng tiện tay đưa sang một củ khoai.

“Không đâu, không đâu.” Từ Đại cầm khoai sọ, đi với dáng vẻ vô cùng tự tin.

Vương thị tận mắt nhìn thấy đám người kia sợ đến mức mặt trắng bệch vì hành vi chủ động tiếp cận của Từ Đại, khóe môi nàng không khỏi cong lên, chuẩn bị xem kịch vui.

Không biết Từ Đại nói gì, chỉ dùng hai củ khoai đã thu hút được đám người kia tụ tập bên cạnh, to giọng đàm luận, xúi giục những người này cùng nhau đi.

Cả đám đang xì xầm thì một nhóm người mặc thường phục ra khỏi thành dọa Từ Đại nhảy dựng, còn tưởng là quan sai sắp đến bắt phản tặc “yêu ngôn hoặc chúng” là mình.

Kết quả kia đám người kia ra khỏi thành rồi đi thẳng, không biết định đi đâu.

Nhưng bọn họ nhanh chóng nhìn thấy một đám người ăn mặc như quân cướp bóc, xách theo đao từ bờ sông bên kia vọt sang, tấn công trực diện vào đám quan binh trước mặt.

Thấy tình cảnh này, Từ Đại cảm giác không ổn, vội vàng quay về đội mà gia đình mình đang trú, dẫn theo sắp nhỏ chạy ra ngoài thành, đến lều cũng không kịp xếp.

Ra vào thành mà cũng khoa trương như vậy, dù là đứa ngốc cũng nhìn ra làm gì có cướp bóc nào ở đây, chẳng qua chỉ có bọn quan binh tự biên tự diễn cho dân chúng xem thôi!

Lòng người dơ bẩn, đến dân chạy nạn trốn chui trốn nhủi tới tận nơi này cũng không tha!

Cả nhà Từ Nguyệt chạy như bay, trốn trong bụi cỏ ven sông, tận mắt chứng kiến quan binh giả trang thành lũ giặc cướp lục soát y phục của dân chạy nạn từ trong ra ngoài, móc được tiền bạc là đi ngay.

Nếu không móc được cái gì thì dao trắng đi vào dao đỏ đi ra*!

(*) Bạch đạo tử tiến, Hồng đao tử xuất – 白刀子进,红刀子出 – (dao trắng tiến vào, dao đỏ rút ra, ý là giết người phải thấy máu, động thủ phải lấy mạng.).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play