Đêm khuya, trước đống lửa, Từ Đại gẩy khoai sọ nướng cạnh đống lửa cháy, nghiêm trang nhìn về phía hai người Vương Đại Hữu và Vương Đại Hải.

“Nói thật đi, các ngươi có tiền không?”

Vương Đại Hữu và Vương Đại Hải ‘vu’ cái ngẩng đầu lên, Vương Đại Hải cẩn thận nói: “Có một chút, không đủ.”

Từ Đại nhìn về phía Vương Đại Hữu, hắn ta chỉ trầm mặc, không hề nói có hay là không có.

Nhưng không hề nói không có thì chính là có.

Về phần có bao nhiêu, Từ Đại liếc mắt nhìn đai lưng quấn thành tầng của Vương Đại Hữu, có vẻ sẽ không quá ít.

Phát giác ra ánh mắt của Từ Đại, Vương Đại Hữu dứt khoát ngả bài: “Từ đại ca, nói thật ra, đệ muốn đi với đại ca.”

Trên đoạn đường này hắn ta xem như đã nhìn ra, cả nhà Từ gia này, chỉ cần có cơ hội, sau này chắc chắn sẽ cực kỳ phát triển.

Thiên hạ đã loạn thành như thế này, ai mà chẳng đánh cược? Không phải do hắn ta không suy nghĩ nhiều cho gia đình, có cơ hội dù có mạo hiểm cũng phải nắm bắt một lần.

Huống hồ, người của Từ gia lương thiện lại không nghe lời một cách mù quáng, lúc nên ra tay thì ra tay, cũng coi trọng nghĩa khí với người khác.

Sĩ nông công thương, địa vị của công nhân ngay cả nông dân như Vương Đại Hải cũng không sánh nổi, hắn ta không có nhiều yêu cầu, sau này có thể mua vài mẫu ruộng tốt, vợ con đầm ấm là được rồi.

Nếu không thành, còn có thể thê thảm hơn so với tình cảnh hiện tại sao?

Vương Hữu Lương gặp ác mộng, trong miệng liên tục gọi cha, Vương Đại Hải không thể không đi trấn an hài tử trước, tạm thời rời khỏi đống lửa.

Vương Đại Hữu nhân cơ hội nhỏ giọng nói: “Từ đại ca cảm thấy thế nào? Có nên vào thành này hay không? Nếu như muốn vào, tiểu đệ có thể cho đại ca mượn một khoản tiền trước, chỉ mong đại ca sau khi vào thành, đừng quên người ngoài thành là được.”

Nghe được những lời này của Vương Đại Hữu, trong lòng Từ Đại thấy chút vui mừng, nhưng không nhắc đến chuyện mượn tiền, mà là nói ra dự định của nhà mình.

“Nhà chúng ta nghĩ là, trước hết nghĩ cách đưa một người vào thành, sau đó lại nghĩ cách vớt người ngoài thành vào.”

“Tiến vào thành rồi sẽ luôn có cách.” Từ Đại nói chắc chắn.

Chỉ cần gặp được người có tiền, cho dù là tiểu nhi cũng có thể nghĩ cách kiếm được nhiều tiền hơn.

Vương Đại Hữu suy nghĩ, quyết định đi cùng, nhưng phải nhờ Vương Thị giúp đỡ chăm sóc vợ con.

Từ Đại vốn dĩ muốn nói chuyện với hai huynh đệ này là vì thiếu nhân thủ.

Bây giờ Vương Đại Hữu chủ động gia nhập phe cánh, đương nhiên đó là điều không thể tốt hơn, hai người huynh đệ liếc nhau, quyết định sáng mai thử một chút.

Vương Đại Hải đã dỗ xong hài tử quay lại hỏi: “Các ngươi đang nói gì vậy?”

Từ Đại giấu chuyện Vương Đại Hữu muốn cho mình mượn tiền, nói ra chuyện hai người chuẩn bị vào thành xem thử.

Vương Đại Hải nghe xong, vội vàng tỏ ra mình cũng đi, yêu cầu giống như Vương Đại Hữu, chỉ cần có người giúp chăm sóc hài tử là được.

Từ Đại gật đầu, chuyện này hoàn toàn không thành vấn đề.

Nhưng kế hoạch lại chẳng bao giờ theo kịp tình hình thực tế.

Sáng sớm tinh mơ, lúc Vương Đại Hải và Vương Đại Hữu đang dặn dò mấy đứa trẻ nhà mình phải ngoan ngoãn nghe lời thím Từ thì cửa thành mở toang, bọn quan binh nối đuôi nhau đi ra, phân thành hai hàng đứng hai bên như hôm qua rồi bắt đầu dọn bàn dọn ghế.

Nhưng vị kia văn sĩ kia lại thong dong đến muộn.

Trước khi hắn tới, đám thương nhân cũng khua xe bò theo sát bọn quan binh cùng ra khỏi thành.

Trên xe bò toàn là thùng gỗ, trong thùng chất đầy bắp ngô màu vàng tươi.

Thương nhân và tôi tớ của họ xuống xe, mở thùng và túi ra rồi cắm một tấm bảng trước xe bò.

Bên trên là chữ được viết bằng than đen: Nữ nhân mười cân, trẻ em năm cân, không lừa già dối trẻ.

“Trên đó viết gì thế?” Hai người Vương Đại Hữu, Vương Đại Hải hỏi Từ Đại.

Từ Đại thong dong ôm Từ Nguyệt đang bò khỏi lều lên, ra hiệu cho cô bé nhìn tấm bảng đằng kia.

Từ Nguyệt hiểu ngay, nhỏ giọng đọc dòng chữ trên bảng cho Từ Đại nghe. Từ Đại lập tức trả lời Vương Đại Hữu và Vương Đại Hải.

“Mua người mà chỉ tốn có mười cân năm cân à?” Vương Đại Hải khó tin.

Mười cân bằng một đấu. Thương nhân là bọn người xảo trá nhất, e là cái đấu kia sẽ bị hụt mấy lạng.

Nói cách khác, một con người còn không bằng một đấu gạo. Đúng là trái với lẽ thường.

Vương Đại Hữu cũng vội nhìn sang vợ con và dân chạy nạn tứ phía. Lúc nhận ra đám người xung quanh đang nhìn gia đình mình chằm chằm, hắn hoảng sợ đưa vợ con vào lều của nhà họ Từ.

Với cái giá vô lý như vậy nhưng vẫn có rất nhiều người kéo vợ con nhà mình lên cò kè mặc cả.

Có rất nhiều người bán con.

Đơn giản là bán con thì hời hơn. Chỉ cần còn vợ thì có con lúc nào chả được.

Bây giờ, mỗi đứa trẻ đổi được năm cân gạo. Để vào thành thì mỗi người phải nộp một cân rưỡi, chỉ cần ba cân là mình và vợ đủ phí rồi, hai cân còn lại có thể ăn no một bữa.

Nhưng bán nữ nhân thì khác, một nữ nhân trưởng thành làm việc được, sinh con đẻ cái cũng được, bán đi thì lỗ mất.

Nhưng nuôi con thì lại phải phí tiền phí gạo.

So ra thì bán con vẫn lời nhất.

Nhưng có rất ít trẻ em sống được đến bây giờ, ông chủ cũng rất kén chọn, không nhận mấy đứa sức yếu hay bị dị tật, đến đứa có vẻ ngoài quá xấu cũng không chịu nhận.

Thế cho nên bán con cũng không dễ dàng gì.

Yêu cầu đối với nữ nhân trưởng thành và các nữ tử trẻ tuổi thì lại dễ hơn. Chỉ cần không bị dị tật gì quá rõ ràng thì được chấp nhận cả.

Những người có tướng mạo hơi nổi bật một chút cũng có thể mặc cả thêm hai cân gạo với ông chủ.

“Con theo ba đi lấy gạo, sau này con cứ coi như mẹ đã chết rồi!”

Nữ nhân rưng rưng nước mắt từ biệt chồng con của mình.

Đôi mắt người chồng cũng ửng đỏ, cực kỳ bất lực và bịn rịn không nỡ.

Hắn ta trịnh trọng nói: “Vợ yên tâm, ta sẽ nuôi con khôn lớn, nàng cứ yên tâm đi đi. Đợi đến khi gia đình yên ổn, ta sẽ mang tiền tới chuộc nàng về.”

Nghe được lời này của chồng, nữ nhân đó cũng xem như được an ủi trong lòng. Nàng ấy lau nước mắt đi theo đám tôi tớ của thương nhân lên xe bò, bị kéo vào thành cùng những nữ nhân có chung số mệnh với mình.

Thấy mẹ đi xa dần, đứa con không kiềm được khóc lóc đuổi theo xe bò, nam nhân vội ôm con về, mang theo gạo vừa nhận được đi về phía tường thành.

Từ Nguyệt được cha ôm lấy, chứng kiến cảnh tượng này từ đằng xa, cô bé không cách nào hình dung được cảm xúc phức tạp trong lòng.

Cô bé vùi mặt vào cổ của cha, lúc này mới cảm nhận được giá trị tồn tại của sinh mệnh.

Những người kia phải rơi vào tình trạng tự bán mình hay bị cưỡng ép bán mình, từ đây phải làm kiếp nô lệ, bị người sai xử như trâu như ngựa.

“Con người không nên như thế.” Từ Nguyệt nhỏ giọng lẩm bẩm.

Từ Đại nghiêng đầu nhìn tiểu hài tử ủ rũ tựa lên vai mình, ông ấy trìu mến vỗ về sống lưng của cô bé: “Đừng sợ, cha sẽ không bán các con đâu.”

Bé gái trên vai hơi ngẩng đầu nhìn ông ấy, nhỏ giọng hỏi: “Cha, cha từng nhìn thấy thế giới mà con người bình đẳng với nhau chưa?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play