Những tên phá cổng hung hăng nhất đều bị tóm ra, chém đầu thị chúng.
Ngay sau đó, nạn dân quỳ rạp xuống đất trống dưới cổng thành, yên lặng chỉ có tiếng hít thở hoảng sợ.
Vẫn là tên quan sai mặt đen kia, hắn ta vị vào bội đao bên hông, nói với nhóm nạn dân đối điện:
“Thái thú chết bệnh, công việc lớn nhỏ trong quận tạm thời do quận thừa thay quyền, trong lúc thái thủ để tang sẽ không dựng lều cháo, nhưng các ngươi có thể vào thành phúng viếng!”
Dứt lời, đưa tay chỉ vào một nam tử trung niên ăn mặc kiểu văn sĩ bên cạnh, nói với mọi người, muốn vài thành thì tìm hắn ta.
Sau đó để lại hai mươi quan binh, còn mình mang theo những người còn lại rời đi.
Cổng thành mở rộng, nhưng nhìn bọn quan binh mang theo bạch đao đứng ở cổng, không còn ai dám xông vào cánh cổng này.
Có người can đảm, thấp thỏm hỏi vị văn sĩ kia vào thành như thế nào.
Tên văn sĩ kia phủi tay áo rộng, khoanh chân ngồi xuống sau chiếc bàn gỗ do đám quan binh bày ra, vẻ mặt từ bi mở miệng nói.
“Mỗi người nộp mười đồng tiền là có thể vào thành phúng viếng.”
Thấy sắc mặt bi thảm của mọi người, hắn ta lại tính toán nói: “Những năm bình thường một thạch ngô* 300 tiền, năm nay nhiều chiến sự, châu ta gặp hạn hán lớn, giá lương thực hơi tăng, một thạch ngô 900 tiền, mười đồng tiền chẳng qua chỉ mới có một cân rưỡi ngô mà thôi.”
*một thạch ngô: thạch là đơn vị đo cổ xưa của Trung Quốc.
Hai chữ ‘mà thôi’ thật nhẹ nhàng, lại khiến cho các nạn dân tuyệt vọng khóc than.
Bây giờ bọn hắn đừng nói là một cân rưỡi ngô, cho dù một hạt gạo cũng không có!
Trong nơi hẻo lánh, Vương Thị nhìn về phía Từ Đại, Từ Đại lại nhìn mười đồng năm bạt tiền được khâu vào quần áo trong ngực mình một chút, khuôn mặt bị cháy nắng âm trầm đến mức có thể chảy nước.
Hiển nhiên, không nộp phí đầu người mỗi người mười đồng tiền, bọn hắn sẽ không có cách nào vào thành.
Không thể vào thành, thì không tìm được việc để làm, không có việc để làm thì sẽ không có ăn, cuối cùng phải chết đói.
Đương nhiên, ngươi cũng có thể rời đi đến thành khác.
Có thể đi đến nơi đây đã là giới hạn của các nạn dân, bọn hắn lại còn có thể đi về đâu?
Trong lúc nhất thời, dưới cổng thành đều là tiếng than khóc, giống như ngay cả ông trời cũng không nhìn nổi, bầu trời trong xanh dần dần trở nên âm u.
Trời dần tối, thi thể chém đầu thị chúng dưới cổng thành đã bị ném đến bãi tha ma, ngay cả vết máu cũng được quan binh múc nước từ trong sống cọ rửa sạch sẽ.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, muốn nhìn thử xem có thể bỏ tiền ra để vào thành.
Khi mọi người ở đây đều cảm thấy nhóm sắp chết không sống nổi bên cạnh mình không thể nào có tiền, vài bóng người lén lút đứng lên trong đám người, cong lưng lại như mèo nhanh chóng chạy tới dưới cổng thành.
Thế mà thật sự có người còn tiền!
Thoáng một cái, lập tức có một nhóm người đứng lên, kết thành tiểu đội, bắt đầu vơ vét nạn dân lạc đàn bên cạnh.
Chỉ cần ít người hơn bọn hắn yếu hơn bọn hắn, một người cũng không tha.
Trớ trêu thay thật sự để bọn hắn lục ra được tiền.
Đây giống như một tín hiệu, mọi người phát điên, vì để vào thành mà cũng gia nhập vào trong đội ngũ đi vơ vét kia.
Người ra tay đầu tiên chính là người bình thường đi gần nhất với mình.
Cảnh tượng này dọa cho Từ Nguyệt vội vàng nhìn người xung quanh mình một chút.
Hai vợ chồng Vương Đại Hữu ôm hài tử, thấp thỏm lo âu nhìn nhóm người kia, yên lặng nắm chặt tảng đá bén nhọn trong tay.
Vương Đại Hữu che nhi tử ở sau lưng, trong tay cũng cầm đao bổ củi, đã chuẩn bị liều mạng với những người điên kia.
Nhìn thấy người xung quanh mình đều có phản ứng này, Từ Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm.
Ít nhất không vong ân bội nghĩa chĩa mũi nhọn vào người đã từng giúp đỡ bọn hắn. Khoai sọ và nước uống mà cha mẹ đã bỏ ra cũng không cho một cách uổng phí.
Về phần Khâu Thị, đã nhân dịp đêm khuya mịt mù ôm hài tử đã chết đi, trước khi đi cũng không chào hỏi bất kỳ một ai, cũng không biết có còn quay lại nữa hay không.
Bầu không khí dưới thành trở nên căng thẳng, ai ai cũng cảm thấy bất an, lại không nhịn được muốn vò đã mẻ không sợ sứt, nhân cơ hội làm loạn một chút.
“Đợi bọn hắn cướp xong, hay là chúng ta.” Từ Đại dùng tay ra dấu cắt cổ, cực kỳ phấn khích nhìn về phía ba người Vương Thị, Vương Đại Hải và Vương Đại Hữu.
“Dù sao những quan binh kia cũng mặc kệ, còn đang xem kịch kia kìa, thời cơ tốt nếu bỏ lỡ thì sẽ mất.” Ông ấy lẩm bẩm một mình.
Vương Đại Hải và Vương Đại Hữu do dự nhìn ông ấy, thầm nghĩ như vậy cũng không tốt lắm, hơn nữa đối phương người đông thế mạnh, bọn hắn rất dễ mất cả chì lẫn chài.
Đương nhiên, bọn hắn không hề có ý nghi ngờ chút nào về thực lực của Từ đại ca.
Chỉ là một mình Từ đại ca nói thì không tính, còn phải xem nữ nhân nhà ngươi nghĩ như thế nào đã.
Vương Thị không thèm để ý tới Từ Đại, chỉ căn dặn Từ Đại Lang bảo vệ tốt hai muội muội.
Rất nhanh, đám người vơ vét kia đã vơ vét xong nạn dân phía trước, đang đi về phía bọn hắn.
Vương Thị hít sâu một hơi, đã chuẩn bị xong động thủ phải khiến cho đối phương hoàn toàn không ngóc đầu lên được, vặn khớp xương vang lên ken két, lại đá đá chân giãn gân cốt, két hết dây cung tự chế, đặt mũi tên vào, đã đạt đến trạng thái chiến đấu tốt nhất.
Không cần Vương Thị mở miệng, mấy người Từ Đại cũng biết trận chiến ác liệt sắp tới, lần lượt đứng ra.
Trước đó khi giành nước ba huynh đệ đã đạt đến mức ăn ý, căn bản không cần phải nói gì, một ánh mắt đã có thể biết mình nên làm gì.
Tất cả đều đã chuẩn bị sẵn sàng, đợi đám người kia tới cửa.
Nhưng mà, đám người kia khi đi tới lân cận bọn hắn, từ khoảng cách mười mét liếc bọn hắn một chút, rồi bỏ đi.
Bỏ đi?
!!!
Ba mũi tên Vương Thị đặt lên trên dây run lên, suýt chút nữa bắn thẳng ra ngoài!
Vô cùng may mắn là còn chưa kịp bắn tên.
Chỉ là cảm giác ngươi đã chuẩn bị xong xuôi, quân địch lại sợ đến mức đi đường vòng, không đối đầu chính diện với mình, làm người khác khó chịu hơn cả bị đánh bại.
Mẹ kiếp bực mình thật!
Từ Đại tức giận đến mức nhặt một cục đá lên ném về phía những người kia khiêu khích, ‘bộp’ một tiếng, đập vào mu bàn chân của một người.
Người kia kêu rên một tiếng, giận đùng đùng nghiêng đầu lại, đang muốn chửi bậy, nhìn thấy là Từ Đại, lập tức ngậm miệng, còn lộ ra ánh mắt hoảng sợ, vội vàng nhảy cà tưng đi theo đại đội phía trước giống như chạy trốn, tiếp tục vơ vét những nhà khác.
Từ Đại trố mắt, ông ấy đã khiêu khích đến như vậy, cũng có thể nhịn?
Vương Đại Hữu nhìn bóng lưng người kia rời đi, như có điều suy nghĩ, đột nhiên vỗ đùi, kích động nói.
“Nhớ rồi! Tiểu tử kia trước đó giành nước uống với chúng ta, bị chúng ta đánh bỏ chạy, Từ đại ca, đại ca còn lau cổ hai huynh đệ của tiểu tử kia ở trước mặt hắn.”
Nói đến phần sau, lương tâm Vương Đại Hữu không cho phép hắn ta dùng giọng điệu kích động như vậy để kể về cái chết của người, giọng nói dần dần nhỏ xuống.
Nhưng cuối cùng cũng tìm được nguyên nhân đối phương sợ như thế.
Vương Thị cầm mũi tên trong tay nhắm thẳng vào Từ Đại, âm trầm ngắm một cái, lúc này mới mặt lạnh để cung tên xuống.
Từ Đại im lặng nhìn trời, cho nên trách ông ấy sao?
…