Nàng ta giơ cánh tay nhỏ của mình lên, phía trên còn lưu lại chất lỏng trong suốt khả nghi, nhân chứng vật chứng đều có đủ, Từ Nguyệt lập tức biết rốt cuộc sủi cảo mình ăn là cái gì, vội vàng xin lỗi tỷ tỷ.

“Mơ thấy món gì ngon hả?” Từ Nhị Nương ghét bỏ lau cánh tay lên trên áo gai rách của Từ Nguyệt, tò mò hỏi: “Muội gọi sủi cảo sủi cảo, đó là thứ gì?”

Sủi cảo có thể vẫn chưa xuất hiện ở trong thời đại hiện tại, Từ Nhị Nương không biết cũng rất bình thường.

Từ Nguyệt lau nước miếng chảy xuống trên khóe miệng, trả lời: “Một loại bánh bột, bánh bột rất ngon.”

“Ồ.” Từ Nhị Nương lập tức mất đi hứng thú, chui ra túp lều đi xem khi nào cổng thành sẽ mở.

Nàng ta rất nhớ bát cháo gạo vàng óng ngày hôm qua.

Từ Nguyệt đã hoàn toàn trở về hiện thực từ trong mơ, nhìn túp lều rách rưới thở dài một hơi, vừa nghiêng đầu, chỉ thấy đại nương Vương gia từ trong chăn lộ ra một cái đầu nhỏ hỏi cô bé.

“Ấu nương, sủi cảo ăn có ngon không?”

Trên gương mặt nhỏ bé viết một chữ tò mò to đùng.

Từ Nguyệt gật gật đầu, cười yếu ớt nói: “Có cơ hội ta làm cho ngươi ăn.”

“Ừm ừm!” Đôi mắt của nữ hài lập tức sáng bừng, tràn ngập hi vọng.

“Đứng lên đi, sắp phát cháo, không đi sớm một chút giành chỗ lát nữa sẽ không giành được.” Từ Nguyệt nhìn hàng người đã xếp hàng sẵn dưới tường thành nhắc nhở.

Mấy đứa bé trong chăn lập tức đứng lên.

Vẫn như cũ để lại mẹ con Đông Thị và Khâu Thị canh chừng tài sản và Tiểu Lang Vương gia nhỏ tuổi nhất, những người còn lại đều đi theo mấy người lớn Từ Đại Vương thị chuẩn bị đi xếp hàng.

Trong lúc bận bịu, không ai chú ý rằng Khâu Thị hôm nay cực kỳ yên tĩnh.

Đã cuối tháng tám, sắp tới mùa thu, ban đêm có chút mát mẻ, trong đêm Khâu Thị ôm hài tử cùng nhau ngủ, sau đó Vương Thị bảo nàng ta ôm hài tử và mấy đứa Từ Nguyệt cùng nhau ngủ trong chăn.

Lúc này Đông Thị đã dắt nhi tử cho hắn uống chút nước, ngay khi xếp đồ đạc Từ gia vào trong típ lều, thấy Khâu Thị còn ôm hài tử trong ngực ngồi quỳ chân bên trong, gọi nàng ta một tiếng.

Khâu Thị không trả lời, hai mắt mở to, ngây ngốc nhìn vào chỗ nào đó, giống như bị hút hồn.

Đông Thị nhíu mày, trong lòng có chút dự cảm không ổn, tiến vào trong túp lều, khẽ đụng vào bả vai Khâu Thị.

Lúc này Khâu Thị mới mở mắt ra, mệt mỏi nhìn về phía nàng ta.

Đông Thị hơi căng thẳng trong lòng, nhẹ giọng hỏi nàng ta: “Ngươi sao vậy? Sao giống như bị mất hồn thế?”

Khâu Thị nghe thấy nàng ta hỏi thăm, khuôn mặt ngơ ngác bỗng nhiên cúi xuống nhìn về phía hài tử trong ngực.

Đông Thị thuận theo ánh mắt của nàng ta nhìn lại, hài tử mới hơn một tuổi cực kỳ gầy yếu, nhìn giống như con người ta nửa tuổi, đầu to nhưng cơ thể thì nhỏ.

Giờ phút này, hài tử nhắm mắt lại, khuôn mặt nhỏ bé xám trắng, đã sớm chết từ lâu.

Đông Thị run tay kiểm tra hơi thở của hài tử, kinh hãi hít vào một ngụm khí lạnh, vô thức kéo Tiểu Lang nhà mình qua, ôm thật chặt trong ngực.

“Tiểu Lang nhà ta mất rồi.” Lời nói của Khâu Thị giống như mắc kẹt ở cổ họng, nói một cách cực kỳ khó khăn.

Nàng ta cúi đầu nhìn hài tử trong ngực, trong mắt toàn là bi thương, nhưng muốn khóc cũng không khóc được.

“Hài tử từ khi sinh ra đến nay lần đầu tiên uống cháo mềm như thế, gần nửa bát ngày hôm qua đều là nó ăn hết, nhìn có vẻ đã khỏe hơn, ban đêm còn có tinh thần chơi với ta một lúc mới ngủ.”

Khâu Thị nói luyên thuyên nhớ lại tình trạng của hài tử ngày hôm qua, trên mặt nở nụ cười.

“Nó mất cũng tốt, kiếp này chọn ta làm nương làm hại nó một bữa cơm no cũng chưa từng được ăn, hi vọng kiếp sau, con chọn một nhà tốt hơn, đừng đến chỗ ta nữa.”

Đông Thị không biết nên an ủi thế nào, chỉ có thể yên lặng nghe nàng ta nói.

“Tẩu tử, xin ngươi đừng nói ra ngoài, ta muốn hài tử ra đi thanh thản, không dám để cho những súc sinh kia biết, ta sợ hài tử bị bọn hắn…”

Sợ bọn hắn làm gì, Khâu Thị không nói, nhưng Đông Thị biết, đám súc sinh kia đổi con để ăn còn không nói, vừa chôn xuống cũng sẽ không bỏ qua, nếu như bị bọn hắn biết, hài tử sẽ không thể an nghỉ.

Bên này, Đông Thị và Khâu Thị giấu diếm chuyện hài tử đã mất, ngồi trong túp lều đợi trời tối chôn hài tử, để nó mồ yên mã đẹp.

Mà Từ Nguyệt bên này đợi cổng thành mở ra, quan sau bưng cháo nóng ra, lại thật lâu không thấy cổng thành có động tĩnh gì.

Những nạn dân tới trước tràn đầy tự tin trấn an đám người đang bồn chồn sau lưng: “Thái thú là người nhân từ, nói sẽ không bỏ rơi chúng ta, yên tâm đi, có lẽ quan sai gặp chuyện gì đó nên chậm trễ, chậm chút kiểu gì cũng sẽ tới.”

Đám người hỗn loạn lại yên tĩnh lại.

Đám người đợi thêm một canh giờ, cũng đã sắp đến trưa, cổng thành vẫn không có một chút động tĩnh.

Trong lúc mơ hồ, còn nghe thấy trong thành truyền đến vài tiếng vũ khí va chạm cùng với âm thanh la hét ầm ĩ của dân chúng.

Các nạn dân trước lều cháo càng nóng nảy, không biết là ai dẫn đầu, mọi người như ong vỡ rổ lao tới dưới cổng thành, điên cuồng đập cổng.

Tay đánh chân đạp còn chưa đủ, lại cầm cuốc gậy gỗ lên, muốn phá thành đi vào trong.

Cổng gỗ dày nặng này bị nhiều người xô đẩy như vậy, lại không hề nhúc nhích tý nào.

Mấy nhà Từ Nguyệt đứng ở bên ngoài đám người, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không còn ôm hi vọng gì vào bữa cháo hôm nay.

Muốn phát cháo sớm, còn cần đợi đến bây giờ?

“Trong thành xảy ra chuyện.” Từ Đại nói chắc chắn.

Thính lực của ông ấy tốt, nghe được âm thanh chiến đấu trong thành.

Không ngờ thiên hạ đã loạn thành như vậy, chẳng những đấu đá giữa châu và châu, giữa quận và quận như thế này cũng đánh loạn cả lên.

Càng ngày càng có nhiều người phẫn nộ, Từ Đại và Vương Thị dứt khoát mang theo bọn nhỏ trở về túp lều trước.

Buổi sáng vẫn chưa ăn gì, đã đói bụng từ lâu, Từ Đại lấy ra mấy củ khoai sọ, cho hai tiểu đệ đắc lực mỗi người hai miếng, mọi người nhét đầy bao tử trước, đề phòng có gì bất trắc.

Lại qua một canh giờ, khoảng ba giờ chiều, cổng thành nặng trịch bị đụng cho vang lên loảng xoảng đột nhiên mở ra.

Còn không đợi các nạn dân lộ ra nụ cười mừng rỡ, đã bị đội kỵ mã xông ra giẫm dưới chân.

Thương sắt quét qua, các nạn dân chặn ở dưới cổng thành giống như rau hẹ bị người ta cắt, từng người một ngã xuống.

“Quan binh giết người rồi!!”

Tiếng thét chói tai truyền đến, các nạn dân vốn dĩ còn chặn ở dưới thành lộn nhào chạy khắp bốn phía.

Tên quan binh mặt đen dẫn đầu hô lớn: “Giết hết toàn bộ những tên phản tắc muốn phá thành này!”

Đám nạn dân xô cửa đều ngỡ ngàng.

Ai là phản tặc?

Bọn hắn rõ ràng là dân lành!

Có người vội vàng quỳ xuống giải thích mình không phải phản tắc, nhưng lời còn chưa dứt, đã bị một đao chặt đứt đầu, máu tươi bắn ra ngoài ba mét, khiến cả đám sợ ngất.

Cả nhà Từ Nguyệt ở trong góc nhìn thấy cảnh này cũng trợn tròn mắt, làm sao quan binh của thời đại này còn đáng sợ hơn cả thổ phỉ vậy?

Bọn hắn bôn ba cả một đường, vất vả lắm mới thấy được một tia hi vọng, nhưng một chút hi vọng đó, bây giờ cũng bị hiện thực mài đến vỡ nát.

Chắc là không có người nào xuyên kiếp còn xui xẻo hơn so với nhà bọn hắn?

Ông trời không có lương tâm!

Ngay khi một nhà năm miệng ăn Từ Nguyệt đang hung hăng mắng chửi ông trời không có lương tâm trong lòng, cũng định chạy trốn lần nữa, trận đơn phương giết chóc kia bỗng nhiên dừng lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play