Dọc theo dòng sông tiếp tục đi về phía trước, đi không bao lâu, một cây cầu gỗ rộng lớn xuất hiện trước mắt mọi người.
Đi qua cầu, đi về phía trước hơn ba trăm bước, một tòa tường thành gạch xanh cổ xưa đập vào tầm mắt, trên tường viết hai chữ phồn thể ‘Bộc Dương’ cực lớn.
“Đến rồi!”
Cuối cùng cũng tới!
Đám người hoan hô.
Cả nhà Từ Nguyệt nhìn nhau, đều nở nụ cười.
Trong không khi thoang thoảng mùi cháo bay tới, dưới tường thành, một đội quan binh kéo thùng cháo to lớn đi ra từ bên trong, đặt ở trước cái lều cháo đơn giản.
Nhóm nạn dân nhìn thấy, chạy về phía trước như ong vỡ tổ, nhìn một cái, tất cả dưới thành đều là nạn dân.
Nhưng mà vì miếng ăn cho dù khó hơn nữa cũng phải xông lên!
Vương Thị và Từ Đại liếc nhau một cái, hai người ôm theo Từ Nhị Nương và Từ Nguyệt nhỏ tuổi, để Từ Đại Lang mở đường phía trước, cả nhà xông vào trong nhóm giành cháo.
Mùi thơm của đồ ăn nóng hổi thực sự mê người, mặt mùi gì đó phong độ gì đó, đều không chống đỡ được một miếng cháo nóng này.
Có Từ Đại Lang mở đường ở phía trước, Vương Thị và Từ Đại thừa thế xông lên, vọt tới đầu tiên.
Từ Nguyệt chưa bao giờ nghĩ rằng, một bát cháo gạo vàng óng có thể làm cho mình thèm như thế, cô bé đã sớm bưng chiếc bát gỗ mà mẹ đã dùng gỗ làm ra trước đó, dựa vào ưu thế độ cao cha đặt trên vai, dùng sức duỗi bát gỗ ra phía trước.
Cuối cùng, quan sai chú ý tới cái bát gỗ của cô bé, múc một muỗng cháo gạo vàng óng vào trong bát của cô bé.
Từ Đại lập tức mang nữ nhi đi sang bên cạnh, nhường vị trí lại cho Vương Thị và Từ Nhị Nương, hai mẹ con cộng với Từ Đại Lang, lại được hai bát cháo gạo.
Cả nhà đạt được mục đích, ôm bát tránh sang bên cạnh, có người muốn lên cướp, Từ Đại đi lên đạp một cái.
Nạn dân vốn đã gầy yếu bị đạp ngã ngửa trên mặt đất, hung ác trừng bọn hắn một chút, đứng lên tìm nhà đằng sau, không còn dám tiến lên.
Một nhà năm miệng ăn tìm một góc không người, nhìn bát cháo gạo vàng óng trong tay, nhịn không được cười ngây ngô.
“Nhanh ăn đi, ta đưa bát này cho các nàng.” Vương Thị mỉm cười, quay người đi về phía Khâu Thị và Đông Thị cách đó không xa.
Đây là vì các nàng đã thương lượng từ trước đó, các nàng hỗ trợ canh chừng sọt và đệm chăn, lấy được nước hoặc là đồ ăn, nàng sẽ chia cho các nàng một chút.
Vì để xông lên nhanh hơn, đệm chăn và cái sọt của cả nhà vẫn đang còn giấu trong bụi cỏ phía sau hai người.
Nhìn thấy Vương Thị bưng bát gỗ đi tới, Đông Thị và Khâu thị cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà bây giờ tất cả mọi người đều đang giành cháo, không ai chú ý tới các nàng, không có áp lực gì, chỉ là ngửi thấy mùi cháo bay trong không khí, dạ dày cồn cào.
“Cái sọt đâu?” Vương Thị nhỏ giọng hỏi.
Khâu Thị có chút chột dạ chỉ bụi cỏ sau lưng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bát gỗ trong tay Vương Thị, không ngừng nuốt nước miếng.
Đông Thị kéo cái sọt ra ngoài, hai người một tay giao cái sọt một tay giao bát gỗ,
Đông Thị cầm cháo vào tay trước, nàng ta tất nhiên cho con của mình ăn trước, vội vàng để Đại Nương và Tiểu Lang mỗi người một miếng lớn trước, mình lại ăn một liếng, lúc này mới đưa gần nửa bát còn lại cho Khâu Thị.
Khâu Thị cũng không có oán trách gì Đông Thị chiếm phần đầu, vội vàng bưng bát lên ngồi xuống thành gỗ bên cạnh, đút từng chút cháo cho hài tử thoi thóp ở trong ngực.
Vương Thị nhìn thấy Vương Đại Hải và Vương Đại Hữu cũng bưng nửa bát cháo trở về, lúc này mới cõng cái sọtt nhà mình quay lại bên cạnh người nhà.
Từ Đại đi lên kiểm tra cái sọt, xác định không mất thứ gì mới thở phào nhẹ nhõm.
Vương Thị nhìn thoáng qua Khâu Thị và Đông Thị, nàng biết, vốn dĩ đồ trong cái sọt không mất đều là bởi vì Đông Thị.
Người phụ nữ này kiên cường hơn nhiều so với Khâu Thị, phẩm hạnh cũng không tệ.
Khâu Thị vừa mới nhìn thấy nàng bước đến, rõ ràng chột dạ, mà Đông Thị cố ý lấy nhiều hơn nửa bát cháo cho mình Khâu Thị cũng không dám lên tiếng, không cần nghĩ cũng biết giữa hai người đã xảy ra chút chuyện gì đó.
Vương Thị nhìn về phía cái sọt, khẽ thở dài một hơi.
Trên đời này, ai cũng không dễ dàng, nếu như đồ trong cái sọt không mất, thì nàng coi như không biết gì.
“Nương, ăn cháo.” Từ Nguyệt bưng hơn nửa bát cháo gạo tới đưa cho mẹ.
Cô bé vừa uống gần nửa bát, khóe miệng vẫn còn sính chút cháo màu trắng, khuôn mặt nhỏ vốn dĩ đã bẩn thỉu vì lăn lộn nhìn càng không ra hình thù gì.
Vương Thị đau lòng, trên mặt vẫn mỉm cười, nhẹ nhàng dùng tay lau cháo dính trên miệng hài tử, lắc đầu nói.
“Ấu nương ăn đi, mẹ có khoai sọ, ăn cái đó mới no.”
Trong nhà có ba đứa hài tử, mỗi người nửa bát, Vương Thị đã sớm tính toán.
Từ Đại muốn ăn cũng không dám công khai, vẫn là lừa Từ Nhị Nương và Từ Đại Lang, mới ké được một miếng.
Cháo gạo nóng nổi cũng coi như là món ngon hiếm có trước khi hạn hán chưa đến.
Thái thú Đông quận này dường như thật sự nhân từ giống như những lời tiểu tướng bạch mã kia nói.
Trong tay vẫn chưa ăn hết, Từ Nguyệt đã bắt đầu tha hồ suy nghĩ về bữa sáng ngày mai.
“Nương, nương uống đi, tất cả mọi người cùng uống.” Từ Nguyệt cố ý chỉ Từ Đại đi theo nhi nữ ăn ké.
Vương Thị liếc đến, Từ Đại sợ hãi cả kinh, vội vàng giải thích: “Là Đại Lang và Nhị Nương quả thực muốn cho ta! Bọn nhỏ đều hiếu thảo!”
Từ Nhị Nương: “…”
Từ Đại Lang: “…”
“Nương, nương cứ ăn đi, nóng, ăn rất ngon.” Từ Nguyệt bưng bát gỗ lên lần nữa.
Vương Thị thấy cảm động, cũng không từ chối nữa, nhận lấy bát gỗ uống hết cháo gạo bên trong, quả nhiên giống như hài tử nói, uống xong ấm áp trong lòng.
Đám quan sai phát cháo quay về, bởi vì hôm nay nạn dân tới đột nhiên gia tăng rất nhiều, số cháo định ra từ trước không đủ chia, có khoảng một phần ba số người không được một miếng nào.
Cũng may các nạn dân tới trước nói sáng tối đều sẽ phát cháo một lần, cố gắng chịu đói, sáng mai sẽ có.
Cả nhà Từ Nguyệt và Vương Đại Hữu, Vương Đại Hải, mẹ con Khâu Thị cùng nhau chiếm một chỗ dưới chân tường thành, dùng chiếu rơm dựng lều đơn giản, xếp bọn nhỏ ngủ thành hàng bên trong, người lớn thì dựa vào chân tường.
Người đông thế mạnh, hơn nữa mấy người lớn này nhìn không phải là kiểu lương thiện, tạm thời không có ai dám tới cướp chỗ của bọn hắn.
Ôm trong lòng giấc mơ tươi đẹp ngày mai lại có cháo gạo ăn, Từ Nguyệt từ từ tiến vào mộng đẹp.
Ở trong mơ, cô bé nhìn thấy phòng nghiên cứu điều chế thuốc của mình, xung quanh phòng nghiên cứu đặt đủ các loại nguyên liệu dược phẩm hóa học và thuốc thành phẩm.
Mà bên trong phòng bếp nhỏ đơn giản tạm thời bên cạnh phòng nghiên cứu, một hộp sủi cảo đông lạnh ăn dở đang tản ra mùi thơm mê người.
Bên cạnh sủi cảo, là cháo bát bảo và một hộp mì ăn liền vẫn chưa mở ra.
Đây đều là đồ ăn khuya cô tự chuẩn bị cho mình khi tăng ca thức đêm.
Mà ngay khi cô đói bụng định cầm nửa hộp sủi cảo lên ăn, thế giới trước mắt chấn động dữ dội, cô bé bị ai đó đánh thức.
Sủi cao của mình!
Từ Nguyệt gào thét trong lòng, phẫn nộ mở mắt ra, đối diện với khuôn mặt tức giận của tỷ tỷ Từ Nhị Nương.
“Tỷ, tỷ tỷ? Sủi cảo của muội đâu?” Từ Nguyệt mờ mịt hỏi.
Từ Nhị Nương gõ nhẹ xuống trán muội muội: “Sủi cảo cái gì mà sủi cảo, muội cắn ta làm gì!”