Từ Nhị Nương không dám vui mừng quá sớm, chạy đến bờ nước để đổ đầy nước trước, mãi đến khi xác định da con hoẵng có thể chịu đựng được ma pháp, sẽ không giống như cây trúc tản mất rất nhanh, vội vàng xông về phía Từ Nguyệt nhẹ gật đầu liên tục.

Từ Nguyệt và Vương thị liếc nhìn nhau, hai mẹ con vui mừng, một cái túi đựng nước da con hoẵng bằng năm sáu chiếu túi đựng nước nhỏ làm bằng da trâu, chỉ trong một lần, đã đạt được mục tiêu trữ nước.

Da thỏ còn lại Vương Thị chỉ xử lý đơn giản một chút, mang về lều phơi, nếu có cơ hội, có thể bán đi đổi chút lương thực.

Đêm rất khuya, tất cả thịt đều đã được xử lý xong, bởi vì đội đi săn đều bỏ công sức ra giống nhau, cho nên mỗi người đều được chia một miếng thịt lớn.

Trong lúc nhất thời, tất cả trên đất trống đều là mùi thịt.

Chỉ là, nhìn thấy mọi người khi có đường sống, bởi vì thiếu nước nghiêm trọng, càng ngày càng có nhiều dân tị nạn chạy lên núi…

Sáng sớm, Vương Thị nhìn thấy vài bóng người ở bờ bên kia hồ nước, lén lút múc nước, múc xong thì chạy.

Nhưng đây chỉ là bởi vì đối phương ít người.

Giữa trưa, khi cả nhà Từ Nguyệt đang ăn cơm trưa, một nhóm hơn hai mươi người, bỗng nhiên nhảy ra từ trong rừng, liều lĩnh xông về phía hồ nước.

Nhìn dáng vẻ đó, giống như đã khát rất lâu rồi, nhìn thấy nước là đâm đầu vào, uống đến mức dạ dày sắp nổ tung mới đứng dậy.

Bất ngờ xảy ra biến cố, khiến cả nhà Từ Nguyệt kinh hãi cùng với các thôn dân của thôn Đại Vương lập tức tập hợp lại với nhau, giơ vũ khí trong tay lên.

Chỉ là đối phương cũng có không ít người, cũng không sợ sệt, đang nằm ở một bên khác của đất trống.

Có mấy người vì quá đói, to gan đến mức không thèm quan tâm dao phay sáng loáng trong tay người của thôn Đại Vương, lao thẳng về phía nồi sôi ùng ục gác trên lửa.

“Xì” một tiếng, nồi gốm làm bỏng tay, những người kia lại không hề quan tâm, đồ ăn đang sôi cũng nhét vào trong miệng, đau đến mức kêu gào thảm thiết, bưng nồi lên xông về mép hồ nước, một ngụm nước lạnh một ngụm canh thịt nóng hổi.

Dáng vẻ đó gần như là phát điên, Khâu Thị nhìn thấy sững sờ không dám làm gì.

Đó là nồi nhà nàng ta, một nồi đầy đều là thịt gà rừng, trước đó nàng ta còn phải nấu mềm một chút để hài tử ăn, không ngờ rằng lại làm cho người khác ăn.

Khâu Thị đau lòng không thôi.

Nhưng cũng may không xảy ra đánh nhau quyết liệt, các nhả bảo vệ cẩn thận nồi của nhà mình, không rảnh bận tậm đến người khác.

Chút lực liên kết mà Vương Thị vất vả lắm mới dựng lên được một ngày trước, trong nháy mắt bị đánh về nguyên hình.

Vương Thị nhìn về phương hướng mà đám người kia tới, liếc nhìn Từ Đại, hai người đồng thời cảm nhận được cảm giác nguy hiểm mãnh liệt.

Vương thị đuổi ba đứa hài tử vào trong ổ cỏ, nhỏ giọng dặn dò: “Thu dọn tất cả hành lý.”

Mặc dù Từ Nguyệt có chút không hiểu lắm nhưng vẫn gật đầu làm theo, gấp toàn bộ chăn nệm lại, dùng dây thừng bọc vào túi hành quân theo phương pháp mà Vương Thị đã dạy trước đó.

Từ Đại yên lặng dập lửa, đổ canh trong nồi ra, mỗi người một bát nhanh chóng uống xong.

Phần thịt còn lại vớt ra gói riêng vào trong lá cây, cho vào rổ cùng với khoai sọ đựng trong túi da dê, cuối cùng để túi đựng nước da hoẵng lên.

Khi Vương Thị đang định bưng nồi đất nóng đến bờ nước để nguội rồi bỏ vào trong sọt, thì một tiếng kêu thảm thiết từ cách đó không xa truyền đến.

Nàng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một người toàn là máu từ trên sườn núi lăn xuống.

Sau người này, là một dân tị nạn đầu thắt khăn đỏ, trong tay giơ đại đạo, như ác quỷ cướp mạng.

Toàn bộ Xương ấp đều thiếu nước, thôn dân không biết tới hồ nước trong núi này, nhưng thợ săn thường xuyên lên núi thì lại quá rõ ràng.

Nhìn thấy mọi người trong Xương ấp vừa cướp được thành trì, còn chưa hưởng phúc đã sắp chết, thủ lĩnh lập tức hạ lệnh, toàn huyện tìm kiếm nguồn nước, không bỏ qua bất kỳ một nơi nào có nước.

Một đoàn người quấn khăn đỏ lao ra từ trong rừng cây, nhìn thấy hồ nước như minh châu, mừng rỡ không thôi, không nhờ đi theo những nạn dân lên trên núi lại tìm được chỗ tốt như thế này.

“Từ Đại, Nhị nương ấu nương, chạy!”

Vương Thị khẽ quát một tiếng, lập tức ném nồi gốm trong tay đi, hai bước vọt tới sau lưng Từ Đại, giúp hắn ta nhấc cái sọt cồng kềnh lên, vọt vào trong túp lều, một tay kéo lấy Từ Nhị Nương, một tay vác túi hành quân lên trên lưng.

Quay đầu chạy về phía bờ bên kia hồ nước!

Từ Đại Lang nhìn thấy, nắm lấy Từ Nguyệt đang cầm đệm chăn bỏ vào túi hành quân, ôm vào trong ngực, nhanh chóng đuổi theo.

Từ Đại cầm theo đao phau chạy theo sau, không may quân tị nạn từ bên cạnh hắn ta nâng đao lên vọt tới, Từ Đại mắng một tiếng xui xẻo, lúc này một con dao phay bay tới trước chém vào mặt người kia khiến người đó ngã lăn, sau khi thoát khỏi nguy hiểm, co cẳng chạy như điên.

Vừa chạy vừa hô: “Vương Thị, bà nương chết tiệt nhà nàng, nàng đợi lão tử một chút!”

Mà lúc này, phần lớn người trên đất trống vẫn chưa kịp phản ứng, cổ đã mát lạnh, ngay cả hoảng sợ cũng không kịp, đã chết dưới đao nhọn của quân tị nạn.

Bờ hồ nước truyền đến tiếng hét kinh hãi của nữ nhân, còn có tiếng khóc thê thảm của trẻ con, nỗi tuyệt vọng và hoảng sợ tràn ngập trên đồng cỏ xanh mướt, cuối cùng hóa thành máu.

Quân tị nạn đột nhiên xuất hiện phá vỡ sự yên tĩnh vốn có, bọn hắn gặp người là giết, giống như nạn dân gầy trơ xương, áo quần rách rưới ở trước mặt không phải chung một chủng tộc với bọn hắn, mà là heo ngựa dê bò mà con người có thể giết thoải mái.

Giờ khắc này, những hóa thân của thiên mệnh chi tử đã từng nói muốn cứu vớt ngàn vạn bình minh trong lúc dầu sôi lửa bỏng, trong môi trường sinh tồn tàn khốc, vứt bỏ ranh giới làm người cuối cùng, biến thành ác ma địa ngục còn đáng sợ hơn cả thú dữ.

Bọn hắn sát hại nạn dân yếu đuối hơn mình, có lẽ thứ sôi trào trong nồi gốm hôm nay, những ‘con dê hai chân’ này sẽ thành món chính.

Ở trong mắt Từ Nguyệt, bọn hắn không có gì khác đám người Độc Long kia.

Con ngươi đen nhánh của cô bé phản chiếu rõ ràng màu đỏ đang dần thấm ra từ trên đồng cỏ, màu đỏ này đã khắc sâu vào trong lòng cô bé, ở thời khắc khó khăn sau này, nhắc nhở cô bé vô số lần, đây mới là màu sắc vốn có của thế giới này.

Gió khô nóng thổi qua hai má, ác ma giơ cao đồ đao, một đao chém đứa trẻ gầy yếu đến mức chỉ còn lại bộ xương thành hai nửa.

Nội tạng, ruột gan, còn có đôi mắt chưa kịp phản ứng kia, cùng gương mặt ngây thơ bàng hoàng chết lặng…

Cô bé nhẹ chớp mắt, con ngươi co vào kịch liệt, chống lại cơn chóng mặt do cơ chế tự bảo vệ của cơ thể gây ra.

Cô bé cắn mạnh đầu lưỡi, cơn đau đớn mãnh liệt buộc cô bé phải chứng kiến tất cả những điều này.

Từ trước đến giờ Từ Nguyệt đều biết, trốn tránh không thể giải quyết được vấn đề, chỉ khi nhìn thẳng vào sợ hãi mới có thể chiến thắng nó.

Sau này cô còn phải sinh tồn ở thế giới này, làm sao có thể bị những cảnh tượng trước mắt hù dọa?

Từ Nguyệt di chuyển cơ thể cứng ngắc, một tay ôm lấy cổ ca ca giảm bớt lực cho hắn ta.

Một tay nắm chặt lấy đệm chăn nặng trĩu còn lớn hơn so với cô bé, cố gắng kéo ra sau lưng ca ca, tránh để cho đệm chăn cản tầm nhìn phía trước.

Cả nhà Từ Nguyệt chạy nhanh nhất, rất nhanh đã bỏ lại đám quân tị nạn kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play