Bọn hắn nhìn mấy người bỏ chạy tán loạn, giống như đã mất đi hứng thú truy đuổi, chỉ lạnh lùng nhìn theo, thầm nghĩ có lẽ qua mấy ngày nữa là tự mình chết đói, hoặc là bị dã thú trên núi ăn thịt.

Cả nhà chạy như điên, không dám quay đầu nhìn, cũng không dám dừng lại.

Mãi cho đến khi Vương Thị chạy đầu tiên phát hiện sau lưng đã không còn động tĩnh truy đuổi, sau đó Từ Đại Lang và Từ Đại bây giờ mới lần lượt dừng lại.

“Mọi người không sao cả chứ?” Vương Thị thở hổn hển hỏi, thấy cả nhà không thiếu một ai, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Từ Đại cõng cái sọt nặng nhất, quá mệt mỏi, thở hồng hộc, xua tay tỏ ý mình không sao.

Ba huynh muội Từ Nguyệt cũng tỏ ý mình không sao.

Vương Thị thấy thế, ngẩng đầu nhìn mặt trời lặn xuống phía tây, trầm giọng nói: “Trời sắp tối rồi, tìm một nơi đặt chân trước đã.”

Cả nhà nghỉ ngơi một lát ngắn ngủi, sau đó tiếp tục đi về phía trước.

Lúc này, bọn hắn đã ở trong rừng rậm, chạy tới một bên khác của rừng rậm, chạy thẳng vế phía trước, đều là sườn dốc xuống núi.

Sau lưng đã không còn truy binh, Vương Thị thả Từ Nhị Nương xuống, bảo nàng ta đi theo Từ Đại, còn mình nhanh chóng đi phía trước dò đường.

Cuối cùng, Vương Thị dẫn mọi người trong nhà thuận theo lưng núi đi đến khe núi, tìm một nơi tương đối bằng phẳng dừng lại.

Sắc trời đã tối, mặt trời chỉ còn lại một tia nắng cuối cùng, rồi nhanh chóng biến mất, toàn bộ thế giới hoàn toàn tối đen.

Từ Đại bỏ cái sọt xuống, lấy ra bó đuốc nhóm lửa cắm xuống đất, bắt đầu kiểm kê tài sản.

Dao phay làm ám khí chém quân tị nạn không kịp nhặt về, mất.

Đao bổ củi và da thỏ phơi nắng đặt bên cạnh ổ cỏ, hai còn gà rừng đã làm sẵn cũng mất.

Còn có hai ống trúc không kịp thu dọn, và năm đôi giày vỏ cây hắn ta đã vất vả bện ra.

Nhớ tới năm đôi giày vỏ cây mình bện đến chai tay cứ như vậy mất trong tay quân tị nạn một cách vô ích, Từ Đại hít thở không thôn, suýt chút nữa thì tắt thở.

Nhưng mà buồn bực thì buồn bực, nghĩ đến đệm chăn chiếu rơm đều còn, nước và khoai sọ quan trọng nhất cũng mang theo được, không thiếu một người nào, hơn nữa trên chân đều đi giày vỏ cây mới làm, Từ Đại lại cảm thấy bực tức trong lòng tiêu tan.

Chạy lâu như vậy, ngay cả Vương Thị luôn luôn kiên cường không kêu la cũng có chút không chịu nỗi, đang ngồi trên nhánh cây, thúc giục Từ Đại nhanh nhóm lửa nấu cơm, để cho mọi người ăn chút gì đó trước.

Từ Đại oán thầm nói: Lão tử cũng mệt mỏi đấy, tại sao nàng không nấu cơm hầu hạ lão tử?

Nhưng mà dù thì thầm trong lòng động tác trên tay vẫn cực kỳ nhanh nhẹn, vẫy tay gọi trợ thủ Từ Nhị Nương tới, sau đó phân công huynh muội Từ Nguyệt đi nhặt củi, bốn người cha con rất nhanh đã bắt đầu nổi lửa.

Sau đó bốn người cha con đồng loạt đi qua nhìn về phía Vương Thị.

Từ Nguyệt hỏi: “Nương, nồi của nhà chúng ta đâu?”

Vương Thị vỗ đùi: “Chết! Nồi vẫn còn để ở méo hồ  nước!”

Từ Đại bận bịu lục lọi gia tài mà người nhà mang theo, đừng nói là nồi, cho dù mấy cái chén bể cũng bị mất!

Trong lúc nhất thời, năm cặp mắt to nhìn nhau, rơi vào trầm mặc.

Trước đó Từ Đại và Vương Thị thật sự không nghĩ rằng một cái nồi gốm cũ và năm cái chén nát lại quan trọng đến thế.

Trước đó, tiểu nữ nhi đặt những thứ này ở trong cái sọt, bọn hắn còn thấy ảnh hưởng đến tộc độ chạy trốn/

Cho đến bây giờ mới ý thức được, đây mẹ kiếp chính là đồ ăn cơm!

Chén bát có thể không cần bọn hắn, nhưng bọn hắn lại không thể không cần nồi và chén!

“Nướng ăn đi.”

Trầm mặc một hồi lâu, Từ Nguyệt yếu ớt lên tiếng nói.

Cả nhà giống như bị người ta điểm huyệt câm lúc này mới tỉnh táo lại, “ừ’ nhẹ gật đầu.

Cũng may mùi thơm của thịt nướng rất nhanh đã hóa giải tâm trạng suy sụp của cả nhà.

Năm người chia toàn bộ thịt mà Từ Đại đã vớt ra lúc trưa ăn sạch sẽ, đồ ăn trong cái sọt chỉ còn lại sáu mươi cân khoai sọ.

Nhưng mà, ngay khi cả nhà Từ nguyệt đang thầm thấy may mắn vì nhìn thấy khoai sọ trong cái sọt, trong rừng cây cách đó không xa đột nhiên truyền đến động tĩnh sột soạt.

Cả nhà đứng phắt dậy, cảnh giác nhìn rừng cây, cầu nguyện tuyệt đối đừng là quân tị nạn.

Mấy bóng người lén lút đi ra từ trong rừng cây, lại là vợ chồng Vương Đại Hữu mang theo hai nhi nữ.

“Từ lão đệ!” Cả nhà Vương Đại Hữu ngạc nhiên đi tới.

Cả nhà Từ Nguyệt cũng đồng thời thở phào nhẹ nhõm, không ngờ hai vợ chồng Vương Đại Hữu lại trốn ra được.

Sau một hồi trò chuyện, biết được cả nhà Vương Đại hữu không kịp mang theo bất kỳ thứ gì, hai đứa bé đã sớm đói đến mức ngực dán đến lưng, Từ Đại vì để giữ gìn tình cảm tốt với lão đệ của hắn ta, khó khăn móc gạo cám còn lại trước đó ra từ trong cái sọt.

Vương Đại Hữu hốc mắt đỏ lên, nghẹn ngào nắm chặt tay Từ Đại: “Tạ ơn, tạ ơn!”

Từ Đại thản nhiên rút tay ra, lặng lẽ run lên nổi da gà sau lưng, mỉm cười lúng túng nhưng không thất lễ: “Để cho hài tử ăn trước đi, đừng để đói chết.”

Vương Đại Hữu cảm động gật gật đầu, đưa gạo cám cho hài tử, đồ ăn hai tỷ muội Từ Nguyệt khó mà nuốt xuống, hai tỷ đệ đại nương Vương gia lại ăn cực kỳ vui vẻ.

Nhưng ngay khi tất cả mọi người đều tưởng rằng sẽ không còn động tĩnh gì, thì chuyện cũ tái diễn, trong rừng cây lại truyền tới tiếng động.

Cùng một phương hướng, cùng một cánh rừng, hai nhà Từ Vương cảnh giác nhìn lại, bên trong có bốn người đi tới.

Khâu Thị mang theo nhi tử, còn có Vương Đại Hải mang theo nhi tử Vương Hữu Lương.

Hai bên đều sững sờ, sau đó lại trở nên kích động hàn huyên.

Nhưng mà lần này Từ Đại không cho đồ ăn, nhưng vì để hòa thuận, vẫn chia cho bọn hắn nửa bát nước.

Không phải hắn ta mềm lòng, mà là Vương Thị không nhìn nổi bọn nhỏ khó chịu.

Nữ nhân này, cuối cùng sẽ có lúc mềm lòng một cách khó hiểu, nhưng không thấy nàng đồng tình chút nào với nam nhân đáng thương như hắn ta.

Từ Đại đúng là không thoải mái, có nhiều chui vào trong một nơi nhỏ bé như vậy, còn bảo hắn ta chia sẻ hai nắm gạo cám và nửa bát nước, trong lòng rất buồn phiền.

Những không nghĩ tới, trong lòng lại càng buồn phiền.

Vẫn là một phương hướng, vẫn là cánh rừng kia, lại truyền tới tiếng động.

Lần này mọi người đã không còn thấy kinh ngạc nữa, nghĩ thầm có thể là thôn dân cùng thân trốn tới.

Nhưng mà lần này đã khiến bọn hắn thất vọng, người đi ra từ trong rừng cây không phải người của thôn Đại Vương, cũng không phải những thôn khác.

Mà là Độc Long thiếu một tai!

Gặp mặt kẻ thù, nhưng không hề nổi giận bởi vì thực lực cách nhau quá xa.

Độc Long ‘bịch’ một tiếng quỳ xuống trước mặt Từ Nguyệt.

“Hài tử ngoan, trước đó là thúc sai, một đứa bé như ngươi không nhớ tội của người lớn, bỏ qua cho lúc lần này đi, kiếp sau thúc sẽ làm trâu làm ngựa cho ngươi.”

“Không! Bây giờ cũng có thể làm trâu làm ngựa cho ngươi, chỉ cần ngươi cho đồ ăn thừa là được.”

Từ Nguyệt nhìn Độc Long quỳ gối trước mặt mình khóc ròng ròng, còn chưa kịp mở miệng, Từ Đại mang theo liềm đi nhanh tới, hất cằm về phía Độc Long.

“Nhân cơ hội nói chuyện chút.”

Giọng điệu ôn hòa của Từ Đại, khiến Độc Long mờ mịt trong chốc lát, hắn ta vô thức đứng lên đi theo.

Hai người đi đến nơi ánh lửa không chiếu tới, Từ Đại không hề báo trước, đột nhiên nghiêng mình một cái đi ra sau lưng Độc Long!

Lưỡi hái tử thần quấn quanh cổ Độc Long, nhẹ nhàng kéo một phát, máu tươi bắn tung tóe, Độc Long trợn tròn mắt, khó có thể tin ngã xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play