Từ Nguyệt thầm nói xong đời trong lòng, một chọi mười, hai quyền khó địch bốn tay, vội vàng vỗ vỗ Từ Đại Lang: “Ca ca, chạy mau!!”
Từ Đại Lang cũng biết mình mang theo Từ Nguyệt, không thể hiện được, xoay người bỏ chạy.
Độc Long la lớn: “Giết tiểu tử này trước!”
Một đám người nhanh chóng đuổi theo, nhìn thấy Từ Đại Lang bỏ chạy, còn tưởng rằng hắn ta sợ phe mình có nhiều người, chút kiêng dè cuối cùng còn sót lại trong lòng cũng biến mất, hô hào điên cuồng đuổi theo.
Nhìn thấy Từ Đại Lang chạy về phía hồ nước bên kia, cũng không hoang mang chút nào, trong lòng nghĩ đúng lúc tiêu diệt hết những nữ nhân, hài tử kia.
Lại không nghĩ rằng, mũi tên trong tay Vương Thị đã nhắm trúng bọn hắn!
“Vù” một mũi tên, phóng về phía Độc Long, hắn ta kinh hãi, vội vàng người đằng trước lại ngăn ở trước người, còn mình tránh về phía bên trái.
Lại không nghĩ rằng, Vương Thị đã sớm đoán được hành động của hắn ta, mũi tên kia, bay qua đầu người hắn ta kéo tới, bắn xuyên tai trái của hắn ta!
“A – !”
Độc Long đau đớn kêu thành tiếng, bịt lỗ tai ngã xuống đất, dưới sự bao trùm của cái chết, lộn nhào trốn ra sau một cây đại thụ.
Hai vợ chồng Vương Thị và Từ Đại dẫn theo bọn người Vương Đại Hữu lao tới, người đông thế mạnh, đám người Độc Long nhìn thấy, vốn đang hùng hổ muốn giành lấy hồ nước, lập tức sợ hãi quay đầu bỏ chạy.
Độc Long lại có vài tên đồng bọn trung thành, dù mạo hiểm bị Vương Thị bắn giết cũng phải kéo Độc Long về.
Từ Đại giơ liềm trong tay lên muốn đuổi theo giết Độc Long, sát ý hung hãn kia khiến cho đám người Độc Long chạy nhanh hơn!
“Từ Đại! đừng đuổi theo, quay về hết!” Vương Thị quát.
Từ Đại khó hiểu nhìn về phía Vương Thị, nhưng mà trong giây phút do dự này, đám người Độc Long kia đã hoảng hốt chạy bừa nhảy xuống một vách đá.
Nếu như Từ Đại biết nói bậy, thì chắc chắn bây giờ đã chửi tiên sư cha mày đầy miệng!
Cực kỳ buồn bực, nhưng lại không dám chọc giận Vương Thị, chỉ có thể quơ liềm, giận dữ chém sạch sẽ nhánh cây xung quanh.
Bọn người Vương Đại Hữu thì lại không tức giận như vậy, bọn hắn đuổi theo động vất đến tận trưa, vẫn chưa ăn thứ gì, mệt muốn xỉu.
Nếu thật sự đuổi theo, bọn người Độc Long bị ép đến bước đường cùng chó cùng rứt giậu, ai thua ai thắng cũng khó mà nói.
Từ Nguyệt nhìn thấy mẫu thân, lập tức kích động gọi: “Nương.”
Vương Thị khoát tay ra hiệu cho bọn người Vương Đại Hải chuyển con mồi về đất trống trước, bước nhanh đến chỗ hai huynh muội, sau lưng còn có Từ Nhị Nương lo lắng đi theo.
“Không sao chứ?” Hai người đứng ở trước mặt huynh muội, quan tâm hỏi.
Từ Nguyệt lắc đầu, cô bé không sao, chỉ là bị nhánh cây rạch mấy cái.
Ngược lại tình trạng của Từ Đại Lang ca ca lại không ổn lắm, cô bé có thể cảm nhận được rõ ràng sự căng thẳng của hắn ta.
Có thể là bị dọa sợ vì cô bé đột nhiên bị bắt đi, cũng có thể là vì giết người, khơi dậy bản tính khát máu trong cơ thể hắn ta, đang vô cùng dằn vặt.
Từ Nguyệt ôm cổ ca ca, không ngừng an ủi hắn ta không sao không sao, cũng cho hắn ta ăn nửa củ khoai sọ còn thừa của mình.
Từ Đại Lang một tay ôm cô bé, một tay gặm khoai sọ, thần kinh căng thẳng lúc này mới bình tĩnh hơn một chút.
Vương Thị cũng nhận ra tình trạng của Từ Đại Lang không tốt, không dám kích thích hắn ta, để Từ Đại dẫn ba huynh muội đi về trước, nàng vẫn còn muốn ở lại xem xét tình hình một chút.
Từ Đại hừ một tiếng, dẫn theo ba người huynh muội rời đi trước.
Vương Thị đi đến trước mặt người bị Từ Đại Lang đập mạnh lên cây mà chết, mặt không đổi sắc ngồi xổm xuống, sờ lên xương cốt vặn vẹo của người kia, tính toán một chút trong lòng, nhíu mày lại.
Sức rất mạnh, rõ ràng không có chương pháp gì, chỉ dùng sức, nhưng nếu như có nàng ở bên cạnh chỉ dẫn, chắc chắn sẽ thành người tài.
Nhưng mà nghĩ tới dáng vẻ người sống chớ lại gần của đại nhi tử hiện tại, Vương Thị lắc đầu than nhẹ: Gánh nặng đường xa…
Trở lại rìa hồ nước, đám người lấp đầy bụng trước, sau đó đã đến bước mọi người mong đợi nhất.
Tổng cộng tám con gà rừng, sáu con thỏ con, còn có một con hoẵng và một con sơn dương.
Chỉ một buổi sáng, đã có thể bắt được nhiều như vậy, chính đám người của thôn Đại Vương cũng không thể tin được.
Chỉ tiếc là đều đã chết, khí trời nóng bức, cũng không đủ muối ướp, nhiều nhất là hai ngày nữa sẽ hỏng.
Nhưng mà ở đây cả người lớn và trẻ em cũng có hơn hai mươi người, ăn hài ngày cũng có thể ăn hết được.
Trước đó đã nói, da lông của con mồi sẽ thuộc Từ gia hết, đầu tiên Vương Thị chỉ huy đám người xử lý da và thịt riêng ra, sau đó phân chia.
Tất cả mọi người đều không có ý kiến gì, như vậy quả thực khá công bằng, không cần lo lắng nhà mình nhiều xương, nhà hắn ít thịt mỡ.
Nhưng mà dưới núi hạn hán, trên núi cũng không có nước mưa, động vật không có nhiều thức ăn, cho nên những con mồi này đều không mập.
Đặc biệt là con sơn dương kia, xương sườn trên người cũng có thể nhìn ra, nó có thể sống đến hiện tại, đều nhờ vào trốn kỹ, nhưng vẫn bị hỏa nhãn kim tinh của Vương Thị tìm thấy.
Mấy con thỏ cộng với con hoẵng kia, một mình vương Thị nhận làm hết, khác với những người khác lột da cẩu thả, nàng cố ý mượn con đao mổ heo bảo bối của Vương Đại Hải.
Vương Thị không mổ ngực mổ bụng của con thỏ và con hoẵng, mà là chặt đầu xuống, chặt đứt tứ chi, lột cả tấm da từ đầu xuống.
“Ấu nương, cầm dây thừng tới đây.” Vương Thị gọi về phía ổ cỏ kia nhà mình.
Từ Nguyệt nghe thấy tiếng mẫu thân gọi, vội vàng nhấn Từ Đại Lang đang nằm muốn đứng dậy lại, ôm dây thừng vỏ cây đã được bện xong tới.
Từ Nhị Nương cũng tò mò theo sau.
“Nương, nương đang định làm gì vậy?” Từ Nguyệt đưa dây thừng tới, dứt khoát ngồi xổm bên cạnh Vương Thị nhìn nàng bận rộn.
Vương Thị nhận lấy dây thừng, giật mạnh thử, cảm thấy rất chắc, lúc này mới đáp lời mà không ngẩng đầu lên.
“Làm túi đựng nước da.”
Dứt lời, cầm lấy miếng da con hoẵng kia, lập qua, lột da thịt, sau đó nhét lại như cũ, cuối cùng ở chỗ miệng tứ chi dùng dây thừng buộc chặt, chỉ để lại miệng túi khá lớn, một cái túi đựng nước được hoàn thành.
Sau khi đựng nước lại buộc chặt miệng túi, đặt túi đựng nước vào trong sọt, sẽ không tràn ra chút nước nào.
Chỉ là loại da này không được tiến hành xử lý đặc biệt, nên không quá sạch sẽ.
Nhưng với điều kiện như bây giờ, còn muốn gì nữa chứ, có nước uống đã rất tốt rồi.
“Cầm đi thử xem.” Vương Thi đưa túi đựng nước con hoẵng cho hai tỷ muội Từ Nguyệt.
Từ Nguyệt hỏi Từ Nhị Nương: “Tỷ tỷ, cái này được không?”
Từ Nhị Nương mang theo một cái túi da to bằng cái sọt sau lưng, không quá chắc chắn nói: “Ta thử trước, sau đó đến lượt các muội, ta đến bên cạnh thử.”
Túi đựng nước da của nhà lão đầu là làm từ da trâu, da trâu dùng rất tốt, nhưng con hoẵng này thì không biết.
Nhưng mà đều là da, chắc là cũng được.
Từ Nhị Nương mang theo túi đựng nước da con hoẵng đi đến đằng sau ổ cỏ nhà mình, bảo Từ Đại giúp canh gác người ngoài, thử phụ ma rót nước vào túi.
Một lần đã thành công!