Bóng cây trùng trùng điệp điệp, rất nhanh đã không thấy bóng dáng đâu.
Bọt nước vẫn văng tung tóe, Vương Thị thật sự không chịu nổi nữa, nhíu mày quát:
“Nước không sâu, chìm cũng không chết được!”
Tiếng bọt nước dần yếu đi, một người từ trong nước đứng lên, dùng cả tay lẫn chân bò lên bờ, Vương Đại Hải liếc nhìn Vương Thị, thấy nàng gật đầu lập tức đốt đuốc, dẫn theo mấy người trong thôn vây quanh bờ bên kia.
Chỉ là người đã chạy từ lâu rồi, chỉ để lại một bóng lưng gầy còm lảo đảo.
Nhưng điều này cũng đủ để bọn họ nhận ra đó là ai.
Sắc mặt mấy người bên kia nghiêm túc kéo về, Vương Đại Hữu gấp gáp tra hỏi: “Buổi trưa nhóm người kia đã trở về sao?”
Vương Đại Hải lắc đầu: “Không phải, là một đám người bị đại tiểu tử nhà Từ gia đánh.”
“Bọn họ đi theo chúng ta đến đây?” Một người dân khác hoảng hốt.
Người ăn thịt người đã không còn là con người nữa, vì một miếng ăn mà có thể làm bất cứ điều gì.
Mọi người đều nhìn Vương Thị, sau khi trải qua trận đánh nhau với các thôn dân ở bên ngoài kia, bọn họ biết cô có chủ ý khác.
Phía chân trời trở nên trắng xóa, trời đã gần sáng rồi, náo loạn như vậy nên không ai ngủ được, bọn họ cứ ngồi vây quanh trước đống lửa của Từ gia, bảo Vương Thị chú ý.
Từ Nguyệt bị đánh thức mấy lần, dù sao cô bé cũng không phải trẻ con thật sự, có liên quan đến nguồn nước quý giá nên càng khó ngủ hơn.
Từ Đại ra hiệu cho bọn họ yên tâm, trời sập xuống còn có người cao đỡ, híp mắt lại một lúc.
Ba huynh muội lắc đầu, Từ Đại cũng mặc kệ bọn họ, đứng dậy đi đến đống lửa, nghe xem Vương Thị có cao kiến gì không.
Theo ý nói, nhóm người kia sẽ lại đến, trực tiếp giết người!
Những người lớn đang bàn bạc, Từ Nguyệt và Từ Nhị Nương đi qua đó, lại bị nói là trả con không hiểu chuyện rồi đuổi về.
Hai tỷ muội bất đắc dĩ nhìn nhau, đành phải tìm việc gì đó để làm.
Từ Nhị Nương thần bí hỏi: “Muội muội, muội có cầm theo túi da nước mà chúng ta lấy của ông lão nhà hòng xóm không?”
Từ Nguyệt gật đầu: “Có mang theo, tỷ tỷ, tỷ cần sao?”
Từ Nhị Nương khẽ ừm một tiếng, ý bảo cô bé lấy túi da nước ra, hai người cùng nhau đi tới ao nước.
Người lớn đang vây quanh đống lửa để bàn bạc xem phải đối phó với những kẻ cặn bã ăn thịt người kia như thế nào, phụ nữ chăm sóc trẻ nhỏ, ngoại từ theo dõi Từ Nguyệt và Từ Đại Lang, không ai chú ý đến hai tỷ muội đang ở cạnh ao.
Từ Nguyệt lấy túi nước cũ chứa đầy tinh bột từ thắt lưng của cô bé ra rồi đưa cho Từ Nhị Nương, bởi vì cô bé vừa đổ đầy nước vào và túi nước khá nặng.
Từ Nhị Nương mở nút túi lọ ra, đổ nước bên trong ra ngoài, sau đó lén lút nhìn xung quanh, xác định không có ai chú ý mới nhướng mày cho Từ Nguyệt, ý bảo cô bé cẩn thận.
Từ Nguyệt tò mò nhìn Từ Nhị Nương, không ai biết cô bé đang làm trò hề gì, nhưng cũng đoán được cô bé đang tránh người nên cô bé khẽ nhích đến bên cạnh Từ Nhị Nương để che cho cô bé.
Chỉ thấy Từ Nhị Nương ngồi xổm trên mặt đất, để túi nước ngang trên đầu gối, hai bàn tay nhỏ bé chắp trước ngực, bộ dáng tiều tụy bắt đọc niệm một câu thần chú dài.
Một cảnh tượng thần kỳ đã xảu ra, một tia sáng xuất hiện trong tay Từ Nhị Nương, xuyên thấu qua giữa các ngón tay.
Ánh sáng không quá sáng, giống như một đám đom đóm ẩn hiện trong tay anh.
Ngay sau đó, cô bé bỗng nhiên ngừng niệm thần chú, ngón tay bắt đầu lật qua lật lại, thuần thục lại rất nhanh, một Lục Mang Tinh Trận màu xanh nhạt nhanh chóng hình thành trên túi nước da.
Ngón tay lại vẽ một cái, Lục Mang Tinh kia hóa thành một luồng ánh sáng và hòa vào túi nước.
Ánh sáng nhạt lóe lên, tất cả mọi thứ lại trở lại bình thường.
Nhưng Từ Nguyệt biết, cái Túi nước da kia thoạt nhìn cũ nát nhưng nhất định đã có chút thay đổi.
Từ Nhị Nương không thể chờ đợi lâu hơn, lập tức ngồi xổm bên ao và rót đầy túi nước.
Tiếng bọt nước “ọc ọc” vang lên, nước chảy như bị hút vào một cái thùng cực lớn, “ào ào” chảy vào trong túi.
Lúc trước Từ Nguyệt rót đầy túi mất mười mấy giây đồng hồ, nhưng bây giờ đã được nửa phút, hình như nước còn chưa đầy.
“Là trận pháp không gian sao?” Từ Nguyệt hoảng sợ nói.
Từ Nhị Nương lắc đầu: “Không phải, là thuật cô đọng, tỷ đột nhiên nhớ đến.”
Trận pháp không gian cao cấp như vậy, cô bé còn chưa có cơ hội tập luyện.
Từ Nguyệt tò mò hỏi: ‘Là nén nước lại sao?”
Từ Nhị Nương gật đầu: “Xem như là vậy đi.”
Hai người nói chuyện, động tĩnh trong nước dừng lại, Từ Nhị Nương lấy túi nước ra, đưa cho Từ Nguyệt xem, rất tự tin ý bảo cô bé đổ ra ngoài xem.
Từ Nguyệt gật đầu, lần đầu tiên nhìn thấy kiến thức ma pháp này nên cô bé rất kích động.
Cô bé cầm túi nước trong tay, rõ ràng đã chứa nhiều nước như vậy nhưng không cảm thấy trọng lượng tăng lên, điều đó thực sự đáng kinh ngạc.
Cầm túi nước bằng cả hai tay, cô bé đổ nó vào ao, nước “ào ào” chảy ra, Từ Nguyệt đợi cả phút mới đổ hết nước lại được.
“Đây là bao nhiêu lít nước?” Từ Nguyệt ngạc nhiên nhìn Từ Nhị Nương.
Từ Nhị Nương tính toán một chút, không hài lòng nói: “Mười lít.”
Trọn vẹn hai mươi cân nước, gấp mười lần so với ban đầu!
Trong lòng Từ Nguyệt đã khiếp sợ đến mức không có lời nào có thể hình dung được, cô bé nhớ lúc trước A Nương phát sầu vì lọ đựng nước, nhưng bây giờ xem ra chỉ cần làm thêm bảy Túi nước da là được rồi.
Từ Nguyệt nhìn tấm da thỏ bị cha mình tùy tiện lột ra trong ổ cỏ, thăm dò hỏi: “Tỷ, tỷ có thể làm túi đựng nước không?”
Khóe miệng Từ Nhị Nương giật giật: “Không thể.”
“Được rồi.”
Từ Nguyệt có chút thất vọng, nhưng rất nhanh lại phục hồi tinh thần: “Có thể dùng ống trúc chứ?”
Từ Nhị Nương: “Không thể.”
“Niêu đất thì sao?”
“Không được!”
“Lá cây thì sao?”
“Không được!”
Từ Nguyệt thở dài: “Vậy chỉ có thể thử xem có thể làm ra mấy cái túi nước da nữa hay không, nhất định phải thử một chút, muội đi nói với mẹ!”
Từ Nhị Nương nhún vai đi theo cô bé.
Vương Thị đã thảo luận kết quả với thôn dân thôn Đại Vương, tiếp tục thực hiện chính sách “đánh chạy”, buổi trưa vừa triển khai phòng thủ, chuẩn bị dẫn một nửa số người đi săn, lúc này lại nhìn thấy Từ Nguyệt chạy về phía mình.
Tiểu cô nương đã đến gần, thấy nàng vẫn còn đang sắp xếp nên hiểu chuyện đứng sang bên cạnh chờ.
Vương Thị phất tay cho đám người Vương Đại Hải đi chuẩn bị trước, đợi mọi người tản đi, lúc này nàng mới cúi đầu nhìn tiểu nha đầu ở bên cạnh, nghi ngờ hỏi: “Làm sao vậy?”
Từ Nguyệt vẫy tay, ý bảo mẹ cúi thấp xuống rồi nhỏ giọng nói vào tai nàng chuyện Từ Nhị Nương đã nghiên cứu ra thuật pháp ngưng tụ nước, đồng thời đưa chiếc túi da chứa đầy nước.
“A Nương nhìn xem, đủ để chứa mười lít nước.” Từ Nguyệt nhỏ giọng nói, kìm nén sự kích động.