Đây thực sự là một chuyện vui, Vương Thị suy nghĩ cầm túi nước, ngẩng đầu nhìn Từ Nhị Nương ở bên kia, cô bé tinh nghịch nháy mắt với nàng, ánh mắt tràn đầy vẻ đắc ý.

Vương Thị lắc đầu mỉm cười bất đắc dĩ, đưa túi nước trả lại cho Từ Nguyệt, vỗ vỗ đầu của cô bé: “Ta biết phải làm gì, chờ ta trở lại.”

Đã biết? Từ Nguyệt có chút bối rối.

Vương Thị cũng không nhiều lời, dù sao đến lúc đó nhìn thấy sẽ biết, ngồi xổm xuống hỏi Từ Nguyệt:

“Có thể dệt chuối chứ?”

Từ Nguyệt ừm gật đầu, Vương Thị bảo họ tìm thêm mấy mảnh trẻ để làm dây mảnh hơn, hoặc tìm được cũng có thể trực tiếp làm dây thừng.

Sau khi nói rõ, cũng không ăn sáng, Vương Thị dẫn Vương Đại Hải và tám người khác đi vào rừng.

Từ Đại, Vương Đại Hải, một người đàn ông trong thôn và những người phụ nữ đều ở lại, hơn nữa còn có Từ Đại Lang, người có sức mạnh chiến đấu tiềm ẩn, mấy người ăn uống no nên, cho dù đột nhiên gặp phải một nhóm đàn ông mắt lồi thì bọn họ cũng có thể cầm cự đến khi những người khác quay lại.

Huống hồ Vương Thị cũng không dẫn đám người Vương Đại Hải đi quá xa.

Bởi vì ao nước là vùng nội địa của rừng rậm, có rất nhiều động vật hoang dã gần đó để săn bắn.

Từ Nguyệt nghe lời mẹ nói, sau khi nhặt được một củ khoai sọ từ người cha tiện nghi kia, cô bé dẫn ca ca và tỷ tỷ đi xung quanh gần đó để tìm thứ có thể làm dây thừng.

Tài nguyên trên núi rất phong phú, không cần tốn nhiều công sức, cô bé đã tìm thấy vài cây dâu tằm.

Loại cây này rất phổ biến ở các vùng nông thôn, dễ bóc vỏ lại mềm dẻ, khi bóc sẽ bóc cả một thân cây.

Khi Từ Nguyệt còn nhỏ, cô bé đã đi theo bà nội lên núi đốn củi, bà nội sẽ chặt hai cành cây và dùng vỏ cây đã xé để bó củi lại.

Những người già trông thôn còn nói, trước kia nghèo khó không có quần áo mặc, họ dùng vỏ cây này để may thành quần áo.

Từ Nguyệt thầm nghĩ, mang nó về rồi cùng người cha tiện nghĩ kia nghiên cứu, biết đâu ông ta lại có thể làm ra một đôi giày vằng vỏ cây.

Từ Nguyệt chỉ huy ca ca chặt một cây dâu tằm nhỏ hơn, để ca ca khỏe mạnh khiêng trở lại hồ nước, mình và tỷ tỷ đi theo sau lưng.

Ba người huynh muội đi xuống từ trên sườn núi, tán cây to lớn của cây dâu tằm vượt qua rừng núi tạo ra động tĩnh rất lớn, khiến vô số chim chóc giật mình bay tứ tung.

Từ Nguyệt vừa nhắc nhở ca ca chú ý nhìn đường dưới chân, vừa quan sát rừng cây xung quanh, xem có phát hiện ra chút khoai sọ nào nữa không.

Nhưng mà hôm qua đã bị các thôn dân của thôn Đại Vương càn quét một lần, không còn chút khoai sọ nào, ngược lại nhìn thấy rất nhiều lá rơi lả tả và hố đất còn sót lại sau khi bị đào bới.

Thật ra phần thân khoai sọ cũng có thể ăn, chỉ là mùi vị có chút không hợp con người, nếu không có điều kiện nấu nướng, Từ Nguyệt cũng không khuyên ăn.

Ba người huynh muội khiêng cây trở lại bên cạnh hồ nước, thu hút sự chú ý của đám người Đồng Thị.

Đại nương Vương gia ôm đệ đệ gầy yếu, đứng cách đó không xa, mở to mắt tò mò nhìn ba người huynh muội chặt cây dâu tằm, lột vỏ cây ra, miệng nhỏ khẽ nhếch lên, giống như không ngờ vỏ cây còn có thể lột ra dùng như thế này.

Tử Nguyệt lột bỏ vỏ cây sau đó xé thành những mảnh nhỏ dài, rồi cầm một nắm đưa cho Từ Đại đang làm giày cỏ.

“Phụ thân, phụ thân thử dùng cái này xem có được không.”

Vật liệu làm giày cỏ tốt nhất là thân cây lúa, xoắn thành dây nhỏ sau đó bện thành giày, là giày thường dùng nhất của dân chúng.

Chẳng phải trước kia Lưu Hoàng thúc lập nghiệp bán giày cỏ sao?

Đó là bởi vì giày cỏ là thứ gia đình bình thường cần có, hơn nữa giày cỏ không bền lâu, tần suất thay mới khá cao, tỉ lệ mua lại cũng cao.

Nhưng mà nông dân ở Xương ấp bên này đa phần đều biết bện giày cỏ, buôn bán giày cỏ ở đây có thể thực hiện ở đây được không Từ Nguyệt cũng không biết.

Nhưng mà, phải học nghề trước, phòng trước tránh được họa cũng được, biết đâu lại là một con đường phát tài.

Từ Đại đang đau đầu với những cọng cỏ mỏng manh dễ gãy, nhìn thấy Từ Nguyệt đưa sợi vỏ cây tới, dùng tay kéo thử, sau khi cảm nhận được độ dẻo dai và bền bỉ của nó, vô cùng thích thú, ném đi những cọng cỏ không còn dùng được cũng như bất ổn kia, cực kỳ hào hứng bện lại.

Ba người huynh muội Từ Nguyệt liếc nhau, hành động ăn ý.

Từ Đại Lang lột cây, Từ Nhị Nương xé vỏ cây, Từ Nguyệt thì bện vỏ cây thành dây nhỏ đưa cho Từ Đại.

Sau nửa canh giờ, một đôi giày cỏ xỏ ngón trông giống như dép lào xuất hiện trong tay Từ Đại.

Trông giống giày, lại có thêm hai cọng cỏ, xuyên qua lỗ có sẵn, biến thành một đôi giày có thể cột vào chân không bị rơi xuống.

Nhưng mà thoạt nhìn, đường may của giày hơi to, có lẽ một cục đá sắc nhọn chút cũng có thể xuyên qua được.

Nhưng bốn cha con vẫn rất kích động.

Từ Đại đeo vào đi vài bước, lông mày nhướng lên, nhưng mà không cẩn thận dẫm lên cục đá, vẫn có thể cảm nhận được đau nhức nhẹ.

Từ Nhị Nương đề nghị: “Hay là làm đế giày thành hai tầng, bỏ thêm một lớp rơm lót?”

“Dù sao cũng làm đơn giản hơn so với bện rơm, không bền thì làm thêm hai đôi thay đổi.”

Từ Đại nghe thấy lời này, cực kỳ mừng rỡ, cởi giày mới ra, vùi đầu nghiên cứu lần nữa.

Toàn bộ vỏ cây của một cây dâu tằm lớn đều đã bị Từ Đại Lang lột xong, xếp đống trên đồng cỏ thành một núi nhỏ.

Từ Nguyệt sợ không đủ dùng, bỏ lại tỷ tỷ đang rất có hứng thú với đôi giày và phụ thân bận rộn, lại dẫn ca ca đi chặt một cây dâu tằm.

Nhưng mà lần này, đằng sau hai huynh muội lại có hai tên bám đuôi.

Là đại nương của Vương gia, còn có Vương Hữu Lương, nhi tử chín tuổi mất mẫu thân của nhà Vương Đại Hải.

Hai tên đầu củ cải, trông còn không khỏe mạnh bằng Từ Nguyệt, trong tay mỗi người lại đều cầm một thanh đao bổ củi nặng trịch.

Trình độ rèn đúc của vương quốc Đại Khánh rất thấp, trong đồ sắt chứa nhiều tạp chất, nặng hơn rất nhiều so với đồ sắt của thời đại sau.

Dù sao Từ Nguyệt cũng không vung nổi đao bổ củi, cho nên không khỏi nhìn hai người nhiều một chút.

Đại nương Vương gia tuổi còn nhỏ, cầm theo đao bổ củi trông có chút vất vả, Vương Hữu Lương thì lớn tuổi hơn chút, trông cũng nhẹ nhõm hơn.

Hơn nữa hai người còn đi chân trần, Từ Nguyệt cũng không biết bọn hắn làm sao có thể đi trong núi rừng đầy đá sỏi mà như đi trên đất bằng.

Hai người thấy cô bé nhìn sang, thấp thỏm co rúm lại, sợ cô bé sẽ đuổi mình đi.

May là cô bé chỉ nhìn thoáng qua, rồi thu hồi ánh mắt, hai người lập tức đi theo sau cô bé, thấy cô bé chặt cây dâu tằm, cũng làm theo tìm một cây.

Thân cây quá lớn không chặt được, hai tên nhóc bọn hắn không chặt được, chỉ có thể lấy nhánh cây xuống, mỗi người kéo về một bó lớn, mang về bên cạnh hồ nước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play