“Cái đó, cái đó, chị dâu Từ gia, chúng ta có thể ở cùng ngươi sao?”
Ngay lúc Vương Thị phất tay ý bảo đám người Vương Đại Hải có thể rời đi, ba người phụ nữ không có con đi đến ấp úng hỏi.
Vốn dĩ trượng phu của họ đã ở trong đội săn bắn của Vương Thị nhưng bây giờ không ai ghét khi có nhiều đồ ăn hơn, hơn nữa họ cũng không cần phải chăm con, có nhiều hơn mọi người một chút đồ ăn nên cũng muốn gia nhập.
Nhưng lại sợ Vương Thị ghét bỏ các nàng ta không có sức lực bằng nam nhân.
Vương Thị ngước mắt lên nhìn, Vương Đại Hải và vợ hắn ta là Đông Thị cũng đi đến, bày tỏ muốn được gia nhập đội săn bắn.
Người đi theo số đông, còn có hai nhà một người làm cho đủ cả nhà ăn no, vốn đang định ngủ nhưng nghe thấy bên này có tiếng động nên theo bản năng chạy tới.
Đột nhiên, người chín người bao gồm cả trẻ em ở thôn Đại Vương, đều tỏ vẻ muốn gia nhập đội săn bắn của Vương Thị.
Vương Thị nhíu mày, giọng điệu không cho từ chối: “Tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của ta sao?”
Mọi người không phản đối, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
Vương Thị để bọn họ ăn no bụng trước, chút nữa nàng sẽ dạy họ sử dụng dụng cụ săn bắn như thế nào.
Sau khi mọi người đã tản ra, Vương Thị vội vàng uống hết bát canh gà, dặn dò Từ Đạo giám sát bọn nhỏ khởi động kéo giãn cơ, sau đó nàng cần dụng cụ săn bắn đi về phía đám người Vương Đại Hữu.
Vừa nhìn thấy Vương Thị đến, người dân trong thôn Đại Vương nhao nhao đứng dậy, bộ dạng của nàng như lão đại vậy.
Từ Đại âm thầm nhếch miệng, tỏ vẻ mình không đau xót chút nào.
Quay đầu lại, dặn dò mấy đứa trẻ khởi động giãn cơ.
Từ Đại Lang vẫn còn đang ăn, giống như ăn bao nhiêu cũng không đủ, hắn ta đổ tất phần súp còn dư lại vào trong miệng.
Từ Nguyệt càng nhìn lông mày cô bé càng nhíu chặt, cuối cùng khi nhìn thấy Từ Đại Lang vươn tay ra lấy khoai sọ sống trong sọt, cô bé không nhịn được mà đi đến xoa xoa bụng hắn ta.
Bùng phình to, dùng sức ấn nhẹ một cái là có thể cảm nhận được dạ dày căng cứng như sắp nổ tung ra!
“A...” Từ Đại Lang không hiểu nhìn muội muội đột nhiên đến gần mình, giống như không cảm nhận được dạ dày đang phải chịu áp lực như thế nào.
Từ Nguyệt nhìn khoai sọ sống trong tay hắn ta, cô bé nhanh chóng cướp lấy.
Nếu đổi lại là người khác Từ Đại Lang đã sớm đánh cho người đó một trận rồi, nhưng người cướp là Từ Nguyệt, hắn ta chỉ cảm thấy oan ức.
“Ca, ca không thể ăn nữa!” Từ Nguyệt lo lắng nói.
Từ Đại Lang vỗ vỗ bụng, ấp úng nói một chữ: “Đói!”
Từ Đại đang giám sát Từ Nhị Nương khởi động thì chú ý tới tình hình bên này, quay đầu nhìn lại, đúng lúc nhìn thấy bụng Từ Đại Lang phình to nhưng vẫn kêu đói, lông mày ông ta hơi nhíu lại.
Thoạt nhìn hắn ta lớn như vậy nhưng thể xác và linh hồn còn chưa kết hợp hoàn toàn, nếu không tại sao hắn ta không thể cảm nhận được tình trạng thân thể của mình?
Từ Nguyệt nắm tay ca ca mình rồi vỗ vào phần bụng đã phồng lên của hắn ta, buồn phiền nói: “Ca nhìn một chút, nếu ăn nữa bụng sẽ nổ tung đấy.”
“Sẽ chết, chết!” Từ Nguyệt khua chân múa tay trên cổ mình, hù dọa Từ Đại Lang.
Mắt Từ Đại Lang trợn lên, vội vàng lắc đầu: “Không chết!”
Nhưng cuối cùng cũng ý thức được mình có gì đó không ổn, cúi đầu nhìn cái bụng đang phồng lên của mình, lại cảm thấy nó réo ầm ĩ đòi ăn, sửng sốt một lúc lâu.
Từ Đại đi đến, muốn đưa tay ra vỗ vỗ bả vai của người thiếu niên, nhưng vừa với nhấc tay lên, ánh mắt hung dữ của Từ Đại Lang đã quét đến chỗ ông ta, ông ta đành hậm hực buông tay xuống rồi nhắc nhở:
“Phải quan sát tình trạng thân thể của mình nhiều hơn, đừng hoàn toàn dựa vào ý thức để quyết định, ta đã thấy con như vậy, qua vài ngày nữa là hoàn toàn dung hợp rồi.”
Từ Đại nghi ngờ, cậu con trai lớn này nhất định là đã hứng lấy toàn thân thần lực, vốn thân thể của Từ Đại Lang chịu không nổi, lúc này mới xuất hiện tình trạng thể xác và linh hồn không hài hòa.
Vì đám người Vương Thị và ông ta không kết thừa sức mạnh của kiếp trước, rất nhanh đã dung hợp.
Nhưng rốt cuộc kiếp trước thật lớn này đang làm gì?
Thần lực như vậy, nhất định không phải người phàm.
Thân thể và linh hồn chưa kết hợp hoàn toàn đã có thể bộc phát ra lực lượng kinh khủng như vậy, nếu chờ hắn ta dung nhập hoàn toàn thì sẽ mạnh mẽ đến mức nào?
Nghĩ đến hai lần bản thân áp chế Từ Đại Lang khi lực lượng dâng trào, Từ Đại có chút mong chờ để xem điều gì sẽ xảy ra khi Từ Đại Lang ở thời kỳ đỉnh cao.
Chỉ là lúc này nhìn lại thấy Từ Đại Lang như đang suy nghĩ gì đó, Từ Đại đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
Sau khi những người được dung hợp, do hạn chế về cơ thể nên không thể phát huy hết thực lực, không biết tình trạng này có xảy ra trên người Từ Đại Lang hay không.
Nhưng những chuyện này không phải thứ mà ông ta cần quan tâm bây giờ, đến đêm mãnh thú lui tới, bãi đất trống này không có chỗ trú ẩn nên cần phải sắp xếp.
Có thể là do đã ăn no, Từ Đại cảm thấy cả người mình tràn đầy khí lực, có dùng cũng không hết.
Ông ta cầm liềm lên cắt rất nhiều cỏ rồi làm một cái túp lều đơn sơ.
May kiếp trước lúc xuống núi rèn luyện ông ta có đưa đệ tử cấp thấp theo, lúc này mới học được kỹ năng làm lều thiết yếu để nghỉ ngơi trong tự nhiên.
Từ Đại cũng không ngờ rằng có một ngày mình đường đường là Kim Đan chân nhân mà phải dùng đến đồ vật của người phàm này, ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên trời, hít một tiếng:
“Số mệnh vô thường.”
Từ Nguyệt ở bên cạnh, nhìn đại ca bắt đầu mất tập trung sau khi bị phụ thân rẻ mạt nhắc nhở, vươn tay chọc chọc hắn ta, gọi hắn ta dậy vận động.
Nhân tiện vận động giãn cơ để sáng mai thức dậy không bị đau nhức.
Đống lửa trên chỗ đất trống đang cháy, thỉnh thoảng bùng lên những tia lửa tí tách, những động vật nhỏ nhìn thấy từ đằng xa đều sợ hãi không dám đến gần.
Chúng yên lặng di chuyển đến khoảng đất trống ở khu rừng đối diện, cẩn thận đi dọc theo sườn dốc đến mép để uống nước, giữ khoảng cách an toàn với con người.
Nửa đêm, trên chiếu rơm, đều là tiếng mọi người ngủ say.
Bỗng nhiên, nghe một tiếng rơi xuống nước “tõm” một cái, động tĩnh rất lớn, giống như một con vật lớn vô tình rơi xuống nước, mọi người đang ngủ trên chiếu lập tức tỉnh dậy.
“Cứu... Mạng... Ục uc...”
Tiếng kêu cứu cùng với tiếng sặc nước từ bên bờ đất trống kia truyền đến, ánh trăng như nước chiếu những tia sáng bạc xuống đất, bóng cây chiếu xuống ao, tạo thành gợn sóng.
Mấy bóng người chật vật xuất hiện, một người đang ngâm mình trong nước, ba bốn người còn lại đứng trên sườn dốc, định kéo người bị rơi xuống nước lên lại bị Vương Đại Hải quát một tiếng chói tai: “Các người là ai?”
Mấy người chuẩn bị cứu người lập tức quay đầu bỏ chạy.