Từ Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn về phía nồi khoai sọ của mấy người Đông Thị Khâu Thị.
Vương Thị nhìn lại theo tầm mắt của cô bé, lập tức liền hiểu ra.
Nàng vỗ nhẹ nhẹ đỉnh đầu Từ Nguyệt, cười khoan dung: “Ấu Nương rất lợi hại, có những thứ này của các con mang về, lại thêm con mồi mẹ đánh trở về, đủ để chúng ta ăn một thời gian.”
Cũng không trách cô bé nói chuyện khoai sọ ở trên núi cho những người khác, mà ngược lại còn tán dương cô bé làm rất tuyệt.
Trong lòng Từ Nguyệt cảm thấy ấm áp, nhưng mà vẫn có chút lo lắng cho những ngày tiếp theo.
Nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào?”
Từ Nhị Nương cùng đã xử lý xong gà rừng trở về cùng Từ Đại, nghe vậy thì tất cả đều nhìn về phía Vương Thị.
Trong lúc bất tri bất giác, nàng sớm đã trở thành người lãnh đạo của cả gia đình.
Mặc dù, chuyện này cũng có thể bởi vì chênh lệch giá trị vũ lực, nhưng không thể không nói, Vương Thị có một năng lực sinh tồn tuyệt vời, khiến mấy người Từ Nguyệt cảm thấy nàng càng đáng tin hơn người ba Từ Đại này.
Vương Thị phân tích trật tự rõ ràng nói: “Nơi này có nước, còn có thể bắt được con mồi, chúng ta cứ ở lại chỗ này hai ngày, vừa chuẩn bị đồ ăn, vừa đợi để xuống núi.”
Từ Đại cảm thấy là có thể, dù sao thì đồ ăn mới là thứ trọng yếu nhất, lúc trước chạy trốn vội vàng, còn chưa chuẩn bị được cái gì, hiếm thấy có cơ hội như bây giờ, tất nhiên là muốn chuẩn bị thật tốt.
Chỉ là
Ba con 3 người ăn ý nhìn về phía thôn dân thôn Đại Vương trở về từ trong núi, những người này ở đây, có chỗ tốt cũng có chỗ xấu.
Chỗ tốt là nhiều người sức mạnh lớn, trước mắt thì bọn họ có thể giữ lại cái hồ nước.
Nhưng chỗ xấu cũng rất rõ ràng, phải cùng nhau chia hết những tài nguyên còn sót lại cho mọi người ở đây.
Cha con 3 người lo nghĩ sao Vương Thị lại không biết?
Có chỗ được tất có chỗ mất, giống như lúc trước Từ Đại nói, trước khi bọn họ còn chưa mạnh lên, quần thể lực lượng là rất cần thiết.
Không có khả năng nói thời điểm cần thì lợi dụng người ta, thời điểm không cần lại vứt xuống.
Vậy lần tiếp theo thì sao?
Không phải mỗi lần muốn dùng người thì sẽ trùng hợp có nhiều người xuất hiện đồng thời nhường mình lợi dụng như vậy.
“Trong rừng có không ít con mồi, ngày mai mẹ sẽ dẫn bọn họ đi săn, ít nhất thì chúng ta sẽ bảo vệ cái hồ nước này trước, gấp rút chuẩn bị kỹ càng đồ ăn để lên đường.”
Nói đến chuyện này, Vương Thị liền phát sầu vì lọ đựng nước.
Đây là thời đại Viễn Cổ, không có chai nước nén gập lại được, mà bọn họ cũng không xác định được là ở đâu có nước, ít nhất thì bọn họ cũng phải chuẩn bị nước cho nửa tháng.
Nếu mỗi người uống một lít nước để đáp ứng đủ nhu cầu thì năm người chính là năm thăng, nửa tháng là 75 lít nước.
Dựa vào sức của Từ Đại Lang, cộng thêm nàng và Từ Đại chia sẻ, hoàn toàn có thể mang được.
Thế nhưng phải dùng cái gì thì mới chứa được nhiều nước như vậy?
Ông trúc truyền thống thì cũng có trọng lượng rất nặng, phải dùng sức gấp đôi, 300 cân cũng không quá thực tế.
Hơn nữa ống trúc còn có thể bị rỉ nước, nếu đi trên núi gập ghềnh lắc lư thì cũng có thể bị rơi mất một nửa.
Vương Thị lâm vào trầm tư.
Gà rừng trong nồi gốm bắt đầu hầm ra mùi thơm, huynh muội 3 người Từ Nguyệt nhìn chằm chằm vào nồi gốm, dù là bụng đã bị khoai sọ lấp đầy nhưng vẫn là thèm ăn mà nuốt nước miếng.
Canh gà tươi mới đấy, dù không bỏ thêm cái gì thì cũng là lần ăn ngon nhất từ lúc xuyên qua đến giờ.
Người có thiên phú cũng bị bức ra, trước khi xuyên việt, Từ Đại chỉ hiểu đánh giá thức ăn ngon cho tới bây giờ cũng không biết một cậu chủ trong đại thế gia như mình cũng có khả năng nấu nướng này.
Một nồi canh gà, chỉ cho vào vài miếng gừng khô và chút muối mang từ nhà đi, sau khi nấu xong lại thơm như vậy, đúng là chuyện ông ấy không nghĩ tới.
Từ Đại đắc chí, cảm thấy mình là thiên tài nấu nướng.
Từ Nguyệt cùng Từ Nhị Nương liếc nhau, nhìn thấu nhưng không nói toạc, vì về sau có đầu bếp miễn phí, che giấu lương tâm mà tán dương ba có thiên phú tốt, Từ Đại mừng rỡ càng có sức.
Mùi càng lúc càng thơm, tất cả những người xung quanh hồ nước đều mê hương vị canh gà, tiếng nuốt nước miếng truyền đến, từng đôi mắt xanh hiện ra khiến cho người ta phát hoảng.
Nhà của Vương Đại Hữu còn tốt, lúc trước hắn chuyên môn đi theo sau lưng Vương Thị, hắn ta cũng nhặt được một con thỏ sót lại ở trong tay Vương Thị.
Lúc này nấu nửa con cho mấy đứa trẻ cải thiện cơm nước, con gái nhà họ Vương cùng đứa con trai vừa mới biết nói của nhà họ Vương ăn rất thỏa mãn.
Bởi vì có khoai sọ tồn tại, những thôn dân khác cũng có thể hóa giải đói khát, dưới sự dụ hoặc của canh gà tươi đẹp thì cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn, không tiến lên cướp đoạt.
Đương nhiên, bọn họ cũng biết mình gầy như vậy thì chắc chắn không thể cướp được đồ của mấy người Vương Thị ngoài thôn, cho nên không dám cướp.
Từ Đại lấy ra 5 cái chén sành, lấy cho mỗi người trong nhà một chén canh, mỗi một chén còn có mấy miếng thịt, làm cho người thèm ăn nhỏ dãi.
Từ Nguyệt ở trong cơ thể trẻ con, cũng không cần mặt mũi, vừa bưng lên liền hồng hộc húp cạn một bát canh gà, ngon đến mức ợ hơi.
Cô bé khẽ động, những người còn lại cũng động.
Mắt thấy nhà họ Từ cùng nhà Vương Đại Hữu có thể ăn thịt, mấy người Vương Đại Hải lúc trước còn kỳ thị giới tính không nhịn được, đi lên, ưỡn mặt nói chuyện cùng Vương Thị, xin nàng đưa theo mấy người bọn họ đi cùng vào lần sau đi săn thú. Vương Thị nở nụ cười, rất hào phóng, chẳng những đáp ứng, còn cho bọn họ một con thỏ mập.
Mấy người Vương Đại Hải sững sờ, sau khi phản ứng lại thì quỳ xuống liên tục khen Vương Thị là người tốt.
Từ Đại yên lặng uống canh gà nhìn một màn này, vẻ khinh bỉ trong mắt chợt lóe lên.
Mấy người lúc trước còn gọi Vương Thị, bây giờ, trực tiếp gọi là chị dâu Từ.
Chỉ là thiên hạ không có bữa trưa miễn phí.
Quả nhiên, Vương Thị đứng dậy nói với mấy người Vương Đại Hải: “Ta có một điều kiện, nếu các người đáp ứng được thì chúng ta sẽ cùng đi săn.”
Mấy người Vương Đại Hải ôm con thỏ, không có không nên, lúc trước bọn họ nói có thể làm trâu làm ngựa cho Vương Thị, lúc này mới yên tĩnh lại chờ Vương Thị nói điều kiện.
Vương Thị thả lỏng nói: “Điều kiện rất đơn giản, kế tiếp ta có thể mang các ngươi đi săn, nhưng săn được con mồi nào thì đều phải thống nhất giao cho ta phân chia, mà da lông động vật đều phải đưa cho ta.”
“Nếu các ngươi đồng ý thì giơ tay, không đồng ý thì tự đi kiếm đồ ăn, ta cũng không để ý các ngươi, còn về con thỏ này, cho dù các ngươi có đồng ý hay không, thì ta vẫn sẽ cho các ngươi con thỏ này, coi như là làm chút việc tốt.”
Mấy người Vương Đại Hải đưa mắt nhìn nhau, không nghĩ tới điều kiện đơn giản như vậy.
Nhưng mà cũng sợ có bẫy, Vương Đại Hải cố ý xác nhận một lần: “Có thể chắc chắn ăn no sao? Phân chia con mồi như thế nào?”
“Có được ăn no không thì phải trông cậy vào ông trời, nhưng ta có thể bảo đảm, tất cả mọi người sẽ được lấy phần như nhau.”
“Nhưng mà!” Sắc mặt Vương Thị run lên, tròng mắt nhìn chằm chằm Vương Đại Hải cảnh cáo nói: “Nếu dùng mánh khóe ăn trộm thì đừng mong chiếm được lợi ích!”
Vương Đại Hải đối diện với ánh mắt lạnh như băng này thì thầm nghĩ ngươi nhìn ta làm gì, ta cũng không muốn lên đài.
Vương Thị nguy hiểm nhíu lại mắt: Cứ nhìn ngươi thì sao!
Vương Đại Hải lúng túng, quay đầu nhìn về phía mấy người sau lưng, tất cả mọi người không có dị nghị, đồng ý.