Đến khi đi tới gần trạch viện, Từ Nguyệt quay đầu lại nhìn các tá điền đang bận rộn xa xa, tò mò hỏi:
“Mẫu thân, những tá điền này cũng toàn bộ được thuê dưới tên nhà chúng ta sao?”
Vương Thị gật đầu, rồi lại lắc đầu giải thích: “Bọn họ không phải là tá điền, mà là nô lệ, chủ nhân trước kia đã mua rất nhiều lưu dân. “
“Tổng cộng có hai trăm lẻ tám nô lệ, khế ước đều ở trên tay chúng ta, lúc mua đất chủ nhân trước kia không cần nên ta đã mua lại toàn bộ.”
Nói xong, nàng chỉ vào một mảnh đất rộng lớn trước mặt, nói: “Hiện giờ ruộng đất nhiều mà người thì ít, chúng ta còn cần lấy thêm ít người tới, trồng trọt hết những mảnh đất này.”
Từ Nguyệt nhớ đến lúc trước mẫu thân nói, thôn trang mới chỉ có năm trăm mẫu đất, nhưng hiện giờ cô bé thấy, mảnh đất rộng lớn trước mắt này, không có dáng vẻ chỉ có năm trăm mẫu.
Vương thị cúi đầu nhìn vẻ mặt nghi hoặc của bọn nhỏ, lạnh lùng nói: “Năm trăm mẫu đất chỉ là bên ngoài, trên thực tế những năm gần đây, những hào cường địa phương này đều đang lặng lẽ khai phá đất hoang. “
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT