Vì để cho những người này không bị chết đói, mẹ cho làm xây dựng, để những người này sửa đường đào mương, dùng sức lực đổi lấy đồ ăn, lúc này mới duy trì được không ai bị chết đói như bây giờ.
Có điều bây giờ đường đã sửa xong, cách để bọn họ có thể kiếm được đồ ăn không còn, cũng không nghĩ tới việc chủ động làm gì đó, cứ như vậy trông coi tồn lương ít ỏi lúc trước sửa đường để dành được để qua ngày.
Từ bây giờ đến ngày mùa thu hoạch sang năm còn chín tháng ròng rã, Từ Nguyệt có thể bảo đảm bọn họ không chết đói, nhưng muốn ăn cơm no thì phải dựa vào chính bọn họ.
Người duy nhất biết chữ trong nhóm bộ khúc là Lữ Mông lấy ra một tấm ván gỗ dùng bút than ghi đầy nội dung, treo ở trên kệ chống, liền thành một tấm bảng đen, đứng trước mặt mọi người.
Lữ Mông lại lấy một cây gậy ra, gõ vào “Bảng đen” hai lần, thành công thu hút sự chú ý của các thôn dân.
Thấy mọi người mờ mịt nhìn sang, Lữ Mông mở miệng nói: “Chủ gia thiện tâm, không thể nhìn mọi người bị đông lạnh chết đói, đặc biệt đưa ra lương thực và áo lông dê để mọi người qua được mùa đông.”
“Nhưng tiền của chủ gia ta không phải do gió lớn thổi tới, muốn được ăn cơm, được mặc áo, thì phải làm theo lời chủ gia nói!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play