Giang Ý: "Ngự Cầm Xuyên là người của tôi, cậu quá đáng rồi đó."  

Ngự Cầm Xuyên là người làm việc rất mực nghiêm túc và có đạo đức nghề nghiệp, ngay khi nghe Giang Ý bảo không cần anh đi cùng, anh liền hỏi: "Chẳng lẽ Giang tiên sinh cảm thấy dẫn tôi đi ra ngoài thì mất mặt? Tôi kém cỏi đến mức cậu không dám mang đi sao?"  

Giang Ý đáp: "…Anh nghĩ nhiều rồi."  

Khả năng tự suy diễn của người này thật không thể đùa.  

Với điều kiện tổng thể như Ngự Cầm Xuyên, mang ra ngoài phải gọi là vô cùng nở mày nở mặt mới đúng.  

Nhưng quá chuyên tâm vào công việc cũng không tốt. Giang Ý vốn muốn Ngự Cầm Xuyên đừng suốt ngày nghĩ đến làm việc, kết quả là đám Trương Thiệu lại chơi quá vui, quản lý còn gọi cả chục nam thanh nữ tú đến đứng thành hàng bên cạnh bàn họ.  

Đỉnh điểm của buổi tối đã tới.  

Năm người còn lại, bất kể có đi cùng bạn đời hay không, đều dùng ánh mắt trần trụi đánh giá nhóm "công chúa" và "thiếu gia" xinh đẹp, trẻ trung này.  

Giang Ý ngẫm nghĩ, lời muốn khuyên Ngự Cầm Xuyên ngủ sớm vừa ra đến miệng thì lại đổi thành: "Ở Hy Lộ vừa mở quán bar mới tên Thanh Nhan. Nếu anh muốn thì cứ qua đây."  

Ngự Cầm Xuyên nghe thấy tiếng huýt sáo đùa cợt từ phía Giang Ý.  

Ngự Cầm Xuyên đáp: "Trước 9 giờ tôi sẽ tới."  

---

"Nghe điện thoại xong rồi à?" Chu Nguyên Thanh lúc này cũng có một cô gái tóc xoăn, mặc váy đen ngắn ngồi cạnh. Thấy Giang Ý quay lại, hắn ta bĩu môi hỏi: "Có ai lọt vào mắt cậu không? Đi chọn lấy một, hai người đi."  

Giọng điệu chẳng khác gì đi chợ mua rau.  

Nhóm sáu người, giờ chỉ còn Giang Ý là không có ai ngồi cạnh.  

Bên cạnh Trương Thiệu vẫn là Tiểu Lâm, hắn ta cười phụ họa với Chu Nguyên Thanh: "Đúng đấy, Giang Ý, hiếm khi đi tụ tập, chọn một người đi, để tôi trả tiền cho."  

Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Giang Ý.  

Đặc biệt là những người chưa được chọn, sau khi nhìn rõ khuôn mặt Giang Ý thì ánh mắt như sáng lên. 

Làm nghề này, bình thường chỉ có khách chọn họ, chứ làm gì có chuyện họ chọn khách.  

Khách hàng là thượng đế, bất kể cao thấp béo gầy, tuổi tác bao nhiêu, dù khí chất xấu xí hay hàm răng vàng khè, chỉ cần có tiền là họ phải nở nụ cười.  

Đã bước chân vào nghề này thì chỉ biết cúi mình vì tiền.  

Bất quá ai chẳng mong gặp được khách hàng vừa ưa nhìn lại hào phóng?  

Cho nên khi nhìn thấy một người cao ráo, dáng chuẩn, khuôn mặt thanh tú như Giang Ý, phản ứng đầu tiên của họ là: "Người như vậy mà còn phải ra ngoài tìm người sao?"  

Và ngay sau đó là: "Chỉ cần được chọn, dù không trả tiền tôi cũng sẵn lòng cùng anh ấy qua đêm!" 

Kể cả những người đã được Chu Nguyên Thanh hay Hoàng Mao chọn cũng nghĩ như vậy.  

Phớt lờ đủ loại ánh mắt, Giang Ý ngồi xuống liếc Trương Thiệu một cái rồi cười mắng: "Chẳng lẽ tôi lại thiếu tiền đến mức đó?"  

Những người bị loại nghe vậy thì ánh mắt lại lóe lên hy vọng.  

Vừa đẹp trai vừa giàu có, họ sẵn sàng!  

Nhân lúc này, quản lý hỏi Giang Ý có chọn ai không, cậu phẩy tay: "Không cần."  

Hoàng Mao tay ôm mỹ nhân, miệng phì phèo điếu thuốc, giọng nói mơ hồ: "Biết là Giang Ý nhà cậu nghiêm khắc, mắt nhìn người cao, nhưng một mình thì chán quá. Hay là để tôi chọn cho cậu một người sạch sẽ, chưa từng bị ai động vào?"  

Nói xong, Hoàng Mao chỉ vào cô gái nhỏ nhắn với kiểu tóc búi củ hành: "Em, chính em đó, qua đây phục vụ Giang ca của bọn anh đi."  

Cô gái bị gọi tên mặt mày hớn hở, trong ánh mắt ghen tị của những người khác cúi đầu, mím môi e thẹn bước về phía Giang Ý.  

"Đừng." Giang Ý giơ tay ngăn lại: "Tôi không cần, tôi có người rồi."  

Sau khi quản lý dẫn những người khác đi, Chu Nguyên Thanh hỏi Giang Ý: "Có người rồi là ý gì?" 

Là đang yêu hay…  

Với đám bạn ăn chơi này thì Giang Ý cũng chẳng cần giấu giếm. Dù sao ở đây ai cũng giống nhau, chẳng ai dám kể về những việc mình làm cho trưởng bối ở nhà nghe, miệng đều kín như bưng.  

Giang Ý nhấp một ngụm nước trái cây, chậm rãi nói: "Ý là giờ tôi có người ở bên, tạm thời không để ý đến người khác."  

Trương Thiệu ngạc nhiên: "Cậu nuôi tình nhân nhỏ à?"  

Giang Ý lườm hắn ta: "Tình nhân gì chứ, là chim hoàng yến."  

Một người có thể có nhiều tình nhân, nhưng chỉ có thể có một chim hoàng yến.  

Giang Ý không cho phép người khác bôi nhọ sự trong sạch của mình và nghi ngờ nhân phẩm của cậu.  

Hoàng Mao khoát tay nói cũng giống nhau cả thôi, rồi hỏi sao Giang Ý không dẫn người ra ngoài để họ xem. 

Nghe vậy, Giang Ý sững người một lúc, không biết nói sao. Chẳng lẽ lại bảo là mình sợ, ngại Ngự Cầm Xuyên nhắc nhở về nghĩa vụ phải thực hiện?  

Ánh mắt lướt qua Tiểu Lâm bên cạnh Trương Thiệu, Giang Ý bắt chéo chân dáng vẻ cực kỳ phong độ: "Anh ấy ngại, không dám đến."  

Nhà tài trợ không được phép mất mặt. Giang Ý tự tìm cho mình một lý do hoàn hảo, tiện thể đổ luôn trách nhiệm lên đầu Ngự Cầm Xuyên.  

Chu Nguyên Thanh hỏi: "Là người vừa gọi điện cho cậu lúc nãy?"  

Giang Ý đáp: "Đúng vậy."  

Việc một người như Giang Ý, không ăn chơi lêu lổng, lại đi nuôi "chim hoàng yến" khiến mọi người đều rất tò mò muốn gặp người kia hình dạng méo mó ra sao

Ban đầu, Giang Ý giả vờ từ chối vài câu sau đó lại làm ra vẻ không thể từ chối được: "Được rồi, để tôi nhắn cho anh ấy qua đây."  

Hai mươi phút sau, Ngự Cầm Xuyên nhắn rằng anh đã tới cửa nhưng không phải là hội viên nên không được vào.  

Giang Ý làm bộ không kiên nhẫn, "tặc" một tiếng rồi đứng dậy đi đón người.  

Vừa thấy cậu đi, Trương Thiệu lập tức nhìn những người còn lại: "Chim hoàng yến mà Giang Ý nuôi đúng là ngoan thật, tối muộn thế này chỉ cần nhắn một cái là qua ngay, chưa đầy nửa tiếng nữa."  

Chu Nguyên Thanh nhìn theo hướng Giang Ý rời đi, cười nhẹ: "Anh thật sự tin lời cậu ấy nói à?"  

Trương Thiệu ngơ ngác: "Hả? Ý cậu là gì?"  

Chu Nguyên Thanh không nói thêm.  

Nếu Giang Ý nói mình đang yêu, hắn ta tin; nhưng bảo là đang bao nuôi người khác thì thật lòng mà nói, hắnta không nghĩ vậy.  

---

Ở bên ngoài, Giang Ý đã đón được Ngự Cầm Xuyên. Nghe nói muốn vào đây phải nạp trước 100 ngàn để làm thẻ hội viên, Ngự Cầm Xuyên nhìn Giang Ý với ánh mắt đầy ý vị sâu xa: "Giang tiên sinh thật giàu, cũng biết cách hưởng thụ nhỉ."  

Một quán bar có mức phí vào cửa cao như vậy, rõ ràng không phải nơi đứng đắn.  

Như hiểu được Ngự Cầm Xuyên đang nghĩ gì, Giang Ý lập tức thanh minh: "Hôm nay tôi cũng mới tới đây lần đầu."  

Nghe vậy, Ngự Cầm Xuyên cười nhàn nhạt, nhìn cậu: "Giang tiên sinh đừng căng thẳng. Tôi đâu có nghi ngờ cậu vừa dọn vào nhà một ngày đã ra ngoài tìm người thứ ba."  

"Thậm chí cũng không nghĩ đến việc cậu muốn huỷ hợp đồng."  

Giang Ý: "…" 

Nếu anh không nói thì tôi còn chưa nghĩ tới!  

Vào trong quán bar, thấy nơi này không giống với hình dung về một nơi đông đúc hỗn loạn đầy khói thuốc, Ngự Cầm Xuyên lại gật đầu: "Ừ, môi trường cũng không tệ. Bảo sao tôi làm cả bàn đồ ăn ở nhà mà vẫn chẳng đợi được cậu về."  

Giang Ý khựng lại ngừng bước, quay sang nhìn Ngự Cầm Xuyên: "Anh còn nấu cơm chờ tôi?"  

Ngự Cầm Xuyên còn biết nấu ăn sao?  

Giang Ý là một người có thâm niên gây nổ nhà bếp lúc này tròn mắt kinh ngạc vô cùng.  

"Đừng ngạc nhiên như vậy." Ngự Cầm Xuyên mỉm cười dịu dàng: "Vào được phòng khách, xuống được nhà bếp, chăm lo tốt cho cuộc sống của kim chủ mới là một chim hoàng yến đạt chuẩn."  

Mà còn là một chim hoàng yến lương năm lên đến cả triệu.  

Nhìn ảnh món ăn mà Ngự Cầm Xuyên tự nấu, một bàn đẹp mắt đến mức khiến người ta phải thèm thuồng, lần đầu tiên bao nuôi người khác, Giang Ý tiếp tục rơi vào trạng thái kinh ngạc. Phải mất một lúc lâu cậu mới tìm lại được giọng nói của mình: "Các anh làm nghề này… cạnh tranh khốc liệt đến mức đó rồi sao?"  

"Giang tiên sinh chưa từng nghe qua sao?" Ngự Cầm Xuyên nhẹ nhàng thốt ra một câu danh ngôn kinh điển: "Muốn chiếm được trái tim đàn ông, trước hết phải chinh phục được dạ dày của họ."  

Nghe câu này phát ra từ miệng một người còn cao hơn mình, Giang Ý cảm thấy thật kỳ quặc.  

Không cần thiết, thật sự không cần thiết.  

Đâu nhất thiết phải tranh công việc với đầu bếp!  

Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng thực tế thì Ngự Cầm Xuyên đã đợi cậu hơn ba tiếng đồng hồ.  

Giang Ý vừa cảm động lại vừa áy náy.  

Cậu gãi gãi cằm, nhân lúc tiếng nhạc nền vang lên, khẽ nói một câu "ngại quá," nói xong cũng không quan tâm Ngự Cầm Xuyên có nghe thấy không, lập tức bước nhanh hơn, hối thúc: "Đi nhanh lên, chậm chạp như kiến bò vậy hả?"  

Khóe môi Ngự Cầm Xuyên nhếch lên một chút, rồi sải bước đuổi theo.  

Giang Ý dẫn người vào trong, Chu Nguyên Thanh và Trương Thiệu lập tức hướng ánh mắt mong chờ về phía cửa, họ tò mò muốn biết cậu mang về một người như thế nào.  

Nhắc đến "chim hoàng yến" hay "tình nhân nhỏ," hình ảnh đầu tiên hiện lên trong đầu bọn họ là một cô gái tóc dài, dáng người nóng bỏng dịu dàng mềm mại.  

Đến khi nhìn thấy Ngự Cầm Xuyên với đôi mắt sắc sảo còn cao hơn Giang Ý nửa cái đầucả đám người liền:???

Hoàng Mao chớp chớp mắt, ánh mắt đảo qua sau lưng Giang Ý: "Giang ca, đây là bạn của cậu sao? Chim hoàng yến ngoan ngoãn nhà cậu đâu? Không đến à?"  

Chu Nguyên Thanh nhìn Ngự Cầm Xuyên chằm chằm, mày hơi cau lại.  

Ngự Cầm Xuyên liếc qua Hoàng Mao và Trương Thiệu đang ôm người tay trái tay phải, ánh mắt hơi lạnh đi một chút, nhưng không dễ nhận ra.  

Giang Ý hắng giọng, kéo ánh mắt mọi người lại, rồi mạnh tay ấn Ngự Cầm Xuyên ngồi xuống:  "Nhìn gì nữa? Người đây rồi."  

Cả đám????  

Hoàng Mao chậm rãi mở to mắt, không dám tin nhìn Ngự Cầm Xuyên, rồi lại quay sang Giang Ý:  "Thật hay giả thế?"  

Giang Ý ngồi sát vào bên cạnh Ngự Cầm Xuyên, đem cơ thể mình chắn giữa anh ta và cô gái mà Chu Nguyên Thanh gọi đến. Tay cậu vắt ngang lên vai Ngự Cầm Xuyên một cách thoải mái, ra vẻ một kim chủ đích thực: "Thật, lừa mấy cậu làm gì."  

Ngự Cầm Xuyên rất hợp tác, nghiêng người tựa vào Giang Ý, nở nụ cười đúng mực: "Chào mọi người." 

Khoảnh khắc Ngự Cầm Xuyên tựa vào, cơ thể Giang Ý hơi cứng lại.  

Nhưng đến nước này rồi, không tỏ ra bình tĩnh không được.  

Cả đám: "…" 

Hai người các anh đứng cạnh nhau, trong lòng không biết ai mới giống "chim hoàng yến" hơn à?  

Hoàng Mao tay cầm điếu thuốc khẽ run rẩyKhông ai ngờ Giang Ý thực sự nuôi một "chim hoàng yến."  

Lại còn là… đàn ông!  

Sự im lặng kéo dài, cuối cùng bị phá vỡ bởi một câu cảm thán ngắn gọn từ Chu Nguyên Thanh:  "Đậu má."  

Nhìn hai người đang khoác vai nhau, Chu Nguyên Thanh đẩy cô gái trong lòng ra, đột ngột đứng dậy, ánh mắt dán chặt vào tay Giang Ý đang đặt trên vai Ngự Cầm Xuyên, giọng trầm xuống:  "Giang Ý, cậu đùa với chúng tôi à? Từ khi nào cậu cong vậy?"  

Mọi người xung quanh bị hành động của Chu Nguyên Thanh dọa cho sững sờ, sau đó cũng lấy lại tinh thần, không hiểu tại sao hắn ta lại phản ứng mạnh như thế. 

Giang Ý cũng không hiểu, ngẩng đầu nhìn hắn ta: "Chu Nguyên Thanh, cậu bị bệnh à? Làm gì phản ứng dữ vậy?"  

Thật lòng mà nói, bản thân cậu cũng không biết từ khi nào mình "cong," thậm chí không rõ tình trạng hiện tại có được tính là "cong" hay không.  

Bởi vì từ trước đến nay, bất kể là nam hay nữ, cậu cũng chưa từng động lòng với ai cả.  

Chu Nguyên Thanh hít sâu một hơi, nghiêm túc nói với Giang Ý: "Tôi biết gia đình cậu quản lý nghiêm ngặt, giờ tốt nghiệp rồi muốn nổi loạn cũng không sao, nhưng không thể nổi loạn kiểu này được."  

"Nếu cậu không cong thì đừng động vào đàn ông."  

Giang Ý cảm thấy hôm nay Chu Nguyên Thanh rất kỳ lạ, còn chưa kịp nói gì thêm thì Ngự Cầm Xuyên, người đang tựa vào cậu, đột nhiên cười lên tiếng: "Chu tiên sinh này, giới tính của A Ý… chẳng lẽ do anh quyết định sao?"  

A Ý…  

Nghe thấy cách xưng hô quá mức thân mật này, Giang Ý không nhịn được nghiêng đầu nhìn Ngự Cầm Xuyên. 

"Anh im miệng đi!" Chu Nguyên Thanh quắc mắt nhìn Ngự Cầm Xuyên, sắc mặt khó chịu:  "Đến lượt anh nói chuyện ở đây sao? Chẳng qua cũng chỉ là một kẻ…"  

"Chu Nguyên Thanh!" Giang Ý lập tức lên tiếng cắt ngang, giọng nói đã đầy vẻ khó chịu: "Ngự Cầm Xuyên là người của tôi. Cậu quá đáng rồi đó." 

---

Tác giả có lời muốn nói: 

Giang Ý: Kim chủ như tôi còn ngồi đây mà dám ức hiếp chim hoàng yến nhà tôi? lầm bầm chửi rủa 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play