Tối qua cậu uống say, kéo lấy Ngự Cầm Xuyên không buông, còn nói muốn bao nuôi anh ta.
---
Giữa tháng Bảy ở Nam Phong, cái nóng oi bức vẫn không hề giảm khi chiều tà. Hơi nóng bốc lên từ mặt đường khiến con người thêm bực bội, khó chịu.
Trước cổng khách sạn Hải Đỉnh, một chiếc Porsche mui trần màu xanh rêu lao tới với tiếng động cơ gầm rú. Sau một cú drift điệu nghệ, xe dừng lại gọn gàng và chuẩn xác.
Từ trong xe, lần lượt bốn người bước xuống.
- "Đỉnh quá! Ý ca đúng là đẳng cấp!"
Người đàn ông mặc áo thun xanh biển bước tới giơ ngón cái về phía người vừa bước ra từ ghế lái, mặt đầy thán phục: "Kỹ thuật của Ý ca mà đem đi đua xe thì vô địch luôn!"
Người được gọi là "Ý ca" là một chàng trai trẻ, làn da trắng, mắt hai mí rõ ràng, sống mũi cao, môi có sắc hồng đậm, vóc dáng cao khoảng 1m80. Cậu mặc chiếc áo thun rộng in hình đầu lâu phác họa phối cùng quần jeans đen rách kiểu, khoe đôi chân dài thẳng tắp.
Nhân viên phục vụ mới vào làm của khách sạn đã gặp đủ kiểu người nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy "Ý ca", anh ta vẫn sững người trong giây lát.
Một phần vì gương mặt tinh xảo, hút hồn của người trước mặt, một phần khác là vì hình đầu lâu trên áo kia chân thực đến mức có chút rùng rợn.
Nhân viên phục vụ vừa bước tới vừa âm thầm vui mừng trong lòng. Người này chỉ nhìn thôi đã biết rất "đắt đỏ", quý phái, xa hoa, giá trị. Có lẽ tiền boa cũng sẽ không nhỏ.
Giang Ý thản nhiên đưa chìa khóa xe cùng một xấp tiền boa cho nhân viên phục vụ, cằm khẽ hất về phía người mặc áo xanh biển: "Tất nhiên rồi, cậu nghĩ tôi là ai chứ?"
Mái tóc nâu nhạt hơi dài của cậu bị gió thổi tung, đôi hoa tai đá đen trên tai phải phản chiếu ánh đèn khách sạn, lấp lánh bắt mắt.
Bốn người bước vào sảnh vừa đi vừa trò chuyện. Tên áo thun xanh biển – Tô An Bình, khẽ "chậc" một tiếng, thì thầm với Tề Bân đi cạnh: "Hôm nay tôi lại được mở mang tầm mắt về độ giàu của Ý ca."
Cái xấp tiền mà Giang Ý vừa đưa cho nhân viên phục vụ, chỉ cần liếc qua cũng biết không dưới mười tờ.
Tề Bân gật đầu đồng tình.
Giang Ý vung tiền không tiếc tay. Khi nãy Tề Bân suýt nữa không kìm được mà hét lên: “Chỉ là đỗ xe thôi mà! Tôi thi sa hình đạt điểm tối đa ngay từ lần đầu đấy, để tôi làm cho!”
May thay, hắn ta kìm lại được, không giành cơm ăn với nhân viên khách sạn.
Bốn người vừa cười vừa nói bước vào khách sạn. Giang Ý yêu cầu một phòng VIP nhưng quản lý khách sạn lại áy náy báo rằng không còn phòng trống.
Mùa tốt nghiệp chia ly đang diễn ra, các khách sạn và nhà hàng lớn nhỏ ở Nam Phong đều nhận được vô số cuộc gọi đặt chỗ, bận rộn như tuyết rơi dày đặc.
Khách sạn Hải Đỉnh là một trong những khách sạn hạng sao nổi tiếng trong thành phố, đã kín lịch đặt phòng từ hai tháng trước.
Quản lý khách sạn áy náy nói: “Ngài xem vị trí ngoài sảnh tầng hai có được không ạ?”
Giang Ý là khách quen ở đây nên quản lý nói chuyện vô cùng thận trọng, lo sợ vị khách VIP hào phóng này sẽ không vừa ý.
Nhưng Giang Ý lại chẳng hề tỏ ra khó chịu, chỉ quay sang hỏi ba người bạn đi cùng: “Các cậu thấy sao?”
Tề Bân cùng hai người kia lần đầu đến đây, đương nhiên không có ý kiến gì.
Quản lý đích thân dẫn cả nhóm lên tầng hai, chọn một vị trí gần cửa sổ có thể nhìn ra dòng sông. Ông còn cố gắng mang thêm bình phong, tạo một không gian riêng tư hơn cho họ.
Sau khi gọi món và tiễn quản lý cùng nhân viên đi, Tề Bân lập tức quay sang Giang Ý, cười nói: “Ý ca, giờ mà tôi ôm đùi cậu thì còn kịp không?”
Chu Gia Trinh nhìn quanh một lượt, cảm thán: “Tôi biết nhà cậu giàu, nhưng không ngờ lại giàu thế này.”
Tô An Bình cũng nhìn Giang Ý, nghiêm túc hỏi: “Nhà cậu có cần thêm tài xế hay vệ sĩ không?”
Cả bốn đều là bạn cùng lớp kiêm bạn cùng phòng tại Đại học Nam Phong, chuyên ngành Hội họa, Học viện Nghệ thuật.
Bốn năm đại học, họ thường cùng nhau lê la các quán vỉa hè, uống bia, ăn xiên nướng, trò chuyện tán gẫu, xây dựng tình bạn sâu đậm.
Tề Bân và hai người kia đều xuất thân từ gia đình trung lưu bình thường, nên khi nhìn cách ăn mặc, sinh hoạt của Giang Ý, họ cũng chỉ nghĩ rằng cậu ta giống họ mà thôi.
Nhưng đến khi tốt nghiệp lúc bàn chuyện công việc, Giang Ý bỗng dưng buông một câu làm cả nhóm ngỡ ngàng: “Nhà tôi cho tôi quản lý một công ty, tốt nghiệp xong là tôi làm tổng tài.”
Lúc này, cả ba mới vỡ lẽ: “Cậu ta hóa ra là con nhà siêu giàu!”
Gia đình Giang Ý đã kinh doanh từ thời ông nội cậu, trải qua bao sóng gió trên thương trường, giờ đây không chỉ đơn thuần là giàu có mà đã bước vào hàng ngũ hào môn quyền quý.
Ba người bạn cảm thấy bị “giấu kín” suốt bốn năm, bèn quyết định phải chọc Giang Ý một trận cho bõ ghét. Và thế là có màn gặp gỡ hôm nay.
Giang Ý ngả người dựa lưng ra ghế, khuỷu tay đặt trên tựa ghế, hờ hững đáp lời Tô An Bình: “Nghe cậu nói vậy, chắc hiệu trưởng già nhà chúng ta mà biết sẽ nhảy dựng lên đánh vỡ đầu cậu mất.”
Đại học Nam Phong với tư cách là một trường đại học trọng điểm cấp quốc gia, đã đào tạo và cung cấp vô số nhân tài ưu tú cho các ngành nghề trong cả nước.
Dù công việc không phân cao thấp nhưng với tư cách là sinh viên tốt nghiệp của Nam Phong, việc Tô An Bình nói muốn làm tài xế hay vệ sĩ thực sự khiến người khác cảm thấy “đại tài mà dụng tiểu xứ”.
Chu Gia Trinh lập tức đỡ lời: "Không sao, đầu bọn mình chẳng đáng tiền."
Giang Ý dở khóc dở cười: "Đúng là có chí lớn!"
---
Thức ăn nhanh chóng được dọn lên. Giang Ý mở một chai rượu đã gửi ở khách sạn từ trước. Tửu lượng của cậu vốn không tốt, chỉ vài ly đã bắt đầu ngà ngà say.
Uống cạn một ly rượu, Giang Ý nhìn ba người bạn đang oán trách mình “không có tình nghĩa”, khẽ thở dài: "Các cậu nghĩ tôi sung sướng lắm sao? Tôi cũng khổ lắm đấy!"
Ba người liếc nhìn nhau, đồng thanh hét lên: "Nhà cậu giàu như thế mà còn dám nói khổ?!"
Nghe câu đó, Giang Ý, lúc này đã hơi say, lập tức đứng dậy, bắt đầu màn than thở: "Các cậu không hiểu đâu! Đám cậu ấm xung quanh tôi ai nấy đều được nuông chiều từ nhỏ. Tiền tiêu vặt một tháng mấy triệu, thích thì bố mẹ tặng xe, nhà, thậm chí cả du thuyền. Ăn chơi sa đọa, từ rượu chè đến cờ bạc, từ sao hạng B đến siêu mẫu, cứ mỗi tuần lại đổi người mới... Còn tôi thì sao?"
Cậu loạng choạng nấc một cái, bắt đầu đếm trên đầu ngón tay: "Tôi thì sao? Không chỉ bố mẹ quản, ngay cả anh trai cũng quản. Họ sợ tôi tiêu xài phung phí rồi lại gây ra scandal gì đó làm ảnh hưởng đến cổ phiếu công ty."
"Cái này không được, cái kia cũng không cho. Đi học thì còn bắt phải vừa học vừa làm. Nhiều lúc tôi thực sự nghi ngờ mình có phải con nuôi không, đúng là một 'phú nhị đại' giả mạo mà!"
Giang Ý nói đến đây, ba người kia bắt đầu cảm thấy cậu nói cũng không sai. Anh chàng này, tuy sống trong nhà hào môn, nhưng cách ăn mặc và sinh hoạt thường ngày thực sự không giống một cậu ấm ăn chơi.
Không có tiền không đáng sợ, đáng sợ là có tiền mà chỉ có thể ngồi nhìn chứ không được tiêu.
Ngay khi ba người chuẩn bị mở lời an ủi, ánh mắt tràn đầy sự cảm thông, thì Giang Ý lại đột ngột bực dọc hét lên: "Các cậu có tưởng tượng nổi không? Tôi, một phú nhị đại, mà mỗi tháng chỉ có 20 vạn tiền tiêu vặt!"
Ba người: "???"
Nghe thử xem, đây là lời con người nói sao?
Nếu thế mà gọi là "khổ", thì họ cũng muốn "khổ" như vậy đấy! :)
Giang Ý đập bàn, bực dọc nói: "Hai mươi vạn! Ra ngoài ăn uống với đám phú nhị đại khác, tôi còn chẳng dám đập bàn nói 'để tôi bao'!"
Ba người đồng thanh hét lên: "Cút!"
Chú hề hóa ra vẫn là chính bọn họ!
Nhân cơ hội hiếm có, Giang Ý chẳng bận tâm đến biểu cảm "ngã ngửa" của ba người, vừa uống rượu vừa tiếp tục kể lể: "Giờ tốt nghiệp rồi, không ai quản được tôi nữa. Tôi phải quẩy! Nói cho các cậu biết..."
Tề Bân nhận ra Giang Ý thực sự đã say.
Một người mà suốt bốn năm đại học chẳng thèm yêu đương lại có thể mạnh miệng tuyên bố việc đầu tiên khi tiếp quản công ty là đi bao nuôi "bé ngoan"!
Những lời hoang đường đó, cả ba đều không tin chút nào.
Giang Ý vốn là nam thần khoa nghệ thuật, bốn năm qua số người theo đuổi cậu, bất kể nam hay nữ, nhiều không đếm xuể, nhưng cậu chẳng hề động lòng dù chỉ một lần. Ai cũng biết cậu không phải loại người dễ dãi. Vì thế, ba người chỉ đùa theo: "Thế thì nhớ tìm một người 'mềm mại, dịu dàng' nhé, để cảm nhận niềm vui của người trưởng thành!"
Giang Ý ngẩng cao cằm, hùng hồn đáp: "Chắc chắn rồi!"
---
Buổi tiệc kết thúc, Giang Ý đã gần như say bí tỉ. Tề Bân cùng hai người bạn không yên tâm, đề nghị đưa cậu về.
Giang Ý lè nhè, lưỡi như sắp líu lại: "Không, không cần đâu. Quản lý khách sạn... sẽ gọi, gọi tài xế hộ tôi..."
Biết Giang Ý là khách quen của khách sạn, quản lý chắc chắn sẽ đảm bảo an toàn cho cậu. Ba người nghe vậy cũng yên tâm rời đi.
---
Sáng hôm sau, Giang Ý tỉnh dậy trên chiếc giường mềm mại, cảm giác đau đầu vì say rượu khiến cậu nhíu mày xoa xoa thái dương.
Đưa mắt nhìn quanh, cậu nhận ra mình đang ở trong phòng VIP của khách sạn Hải Đỉnh.
Phản ứng đầu tiên là cúi xuống kiểm tra.
Thấy mình vẫn mặc nguyên bộ quần áo ngày hôm qua, cậu thở phào nhẹ nhõm.
May quá, không có cái kịch bản "tình một đêm sau khi say rượu" nhảm nhí nào xảy ra cả.
Cậu đã mất ý thức đêm qua, chắc là quản lý khách sạn đã sắp xếp cho cậu ở đây.
Giang Ý biết tửu lượng của mình không tốt, cậu cũng không phải người thích uống rượu, nên đây là lần đầu tiên cậu uống đến mức say mèm không nhớ gì.
Cậu ấn nhẹ vào bụng, cảm thấy trạng thái sau khi tỉnh dậy không khó chịu như mình nghĩ.
Giơ tay ấn chuông gọi nhân viên mang bữa sáng lên, Giang Ý vò mái tóc rối rồi bước xuống giường đi vào phòng tắm.
Rửa mặt xong, đứng trước gương chỉnh lại mái tóc bị rối sau giấc ngủ, ánh mắt cậu đột nhiên dừng lại.
Phía bên cổ của mình, cậu phát hiện một dấu vết kỳ lạ.
Da cậu vốn trắng, nên dấu vết trên cổ càng thêm rõ ràng.
Tim cậu chùng xuống, nhìn dấu vết này mà lòng lo lắng: “Cái dấu này là thế nào đây...”
Giang Ý đưa tay xoa thử lên cổ, mắt nheo lại, cúi sát vào gương để nhìn kỹ hơn.
Chỉ vài giây sau, đôi mắt cậu mở to, lấp đầy sự kinh ngạc.
“Cái quái gì đây, ai dám hôn mình thế này?!”
Mặc dù từ bé đến giờ vẫn độc thân chưa từng yêu đương, nhưng không phải vì thế mà cậu không biết những dấu vết này là gì.
Rõ ràng trên cổ cậu là một dấu hôn vô cùng thật.
Giang Ý sững người trong vài giây, sau đó cởi áo để kiểm tra kỹ.
Đằng sau gáy của cậu, lại phát hiện thêm một dấu hôn nữa.
Lần này, còn có cả vết cắn rõ ràng!
Cậu khẽ chửi thề, lập tức rút điện thoại gọi cho Tề Bân.
Tối qua cậu chỉ nhớ mình uống rượu với bạn cùng phòng, còn lại thì không nhớ gì nữa.
Nhưng chắc chắn hai cái dấu này không thể nào là do bạn cùng phòng để lại!
“Mẹ nó, rốt cuộc là ai lợi dụng lúc mình say để động tay động chân?”
Cậu siết chặt tay, ánh mắt đầy tức giận.
Cuộc gọi được kết nối, Giang Ý không nói rõ, chỉ hỏi Tề Bân xem sau khi uống rượu tối qua đã xảy ra chuyện gì.
Khi nghe bạn mình nói tối qua người quản lý khách sạn đã dìu cậu vào thang máy, hình ảnh một người đàn ông trung niên bụng phệ, ngoài 40 tuổi hiện lên trong đầu, lửa giận của cậu càng bùng cháy dữ dội.
“Không phải ông quản lý này lợi dụng mình lúc say chứ?”
“Còn cố tình cắn ở sau gáy để mình không phát hiện sao?!”
Giang Ý siết chặt tay, cố chà mạnh lên vết dấu trên cổ mình, cảm giác như máu nóng đang sục sôi.
Dập máy, cậu cố nén cơn giận, định gọi nội tuyến yêu cầu quản lý khách sạn đến gặp để làm rõ.
Nhưng đúng lúc đó, điện thoại anh rung lên.
Là một tin nhắn WeChat mới:
【Y】: Tỉnh rồi à?
Đang bận truy tìm thủ phạm, Giang Ý chỉ liếc qua, không thèm để ý.
Không ghi chú tên, chắc là mấy người thêm bạn bừa. Không quan trọng.
Cậu lạnh mặt, mặc áo vào, bước nhanh ra khỏi phòng tắm, trong lòng đầy lửa giận chỉ muốn làm rõ sự việc ngay lập tức.
Bị bất ngờ gọi lên, quản lý thấy sắc mặt của Giang Ý không tốt, ông ta cứ nghĩ có chỗ nào phục vụ không chu đáo. Nhưng sau khi nghe xong câu hỏi của cậu, ánh mắt ông ta có chút mơ hồ:
“Là tôi và Tiểu Trương cùng dìu cậu về phòng. Sao vậy?”
Còn có người thứ ba?
Giang Ý hít sâu một hơi: “Chỉ là tôi làm mất một món đồ nhỏ.”
Chuyện say rượu rồi bị người ta chiếm tiện nghi, Giang Ý không thể nói thẳng ra.
Là đàn ông, cậu còn cần thể diện chứ!
Nghe khách nói mất đồ, quản lý rất chú trọng, gọi điện hỏi nhân viên dọn phòng nhưng không có kết quả, liền hỏi Giang Ý có cần trích xuất camera giám sát của khách sạn để tìm không.
Giang Ý lập tức từ chối: “Không cần, chỉ là món đồ vặt không đáng giá, tìm không thấy thì thôi.”
Đến nước này, Giang Ý cũng hiểu rằng việc này không phải do quản lý làm.
Nếu trích xuất camera, chuyện cậu bị người không rõ mặt mũi, hình dáng sàm sỡ chắc chắn sẽ lan ra ngay lập tức.
Trở lại phòng, tâm trạng Giang Ý bực bội, cậu đá mạnh vào chiếc ghế thấp để xả giận.
Đúng lúc đó, điện thoại lại kêu lên một tiếng “Dinh dong~”, vẫn là tin nhắn từ người có tên “Y”.
Lần này là một tấm ảnh. Giang Ý vốn định không quan tâm, nhưng dòng tin nhắn tiếp theo của đối phương lại thu hút sự chú ý của cậu.
【Y】: Đây là báo cáo sức khỏe mà cậu muốn.
Báo cáo sức khỏe? Báo cáo sức khỏe gì?
Giang Ý ngơ ngác mở ảnh lên, lòng thầm nghĩ dạo gần đây cậu bận rộn chuẩn bị triển lãm tốt nghiệp và luận văn tốt nghiệp, có đi kiểm tra sức khỏe bao giờ đâu?
Cậu bấm vào khung trò chuyện với "Y", xem thấy phần thông tin người kiểm tra sức khỏe ghi:
- Họ tên: Ngự Cầm Xuyên
- Giới tính: Nam
- Tuổi: 25
- Dân tộc: Hán
Ngự Cầm Xuyên? Một cái tên hoàn toàn xa lạ. Cậu không quen ai tên Ngự Cầm Xuyên cả.
Giang Ý nhẫn nại trả lời đối phương một dấu hỏi chấm.
【Giang Ý】: Anh có nhầm người không?
Sau đó, cậu kéo lên xem lại nội dung tin nhắn trước đó, phát hiện họ mới kết bạn tối qua.
Hả? Tối qua?
Giang Ý chợt tỉnh táo hẳn, như sực nhớ ra điều gì—
Đây chính là người đã kết bạn với cậu sau khi say rượu!
【Y】: Người tối qua là cậu à?
【Y】: Giang tiên sinh, cậu muốn đổi ý à?
【Y】: Tôi đã đưa báo cáo sức khỏe cậu cần rồi, tối qua còn mua thuốc giải rượu chăm sóc cậu, chẳng lẽ cậu không nhận những gì chúng ta đã thỏa thuận về việc bao nuôi tôi sao?
Cuối cùng, Giang Ý đã tìm ra "thủ phạm", nhưng trước khi kịp chất vấn đối phương hoặc muốn "làm cho đối phương phải trả giá", cậu lại bị ba câu hỏi của người kia làm cho bối rối.
Giang Ý lập tức gửi một tin thoại cho đối phương: “Đợi chút, anh, Ngự, Ngự Cầm Xuyên phải không? Tôi chẳng quen biết gì anh, bao nuôi là cái quái gì? Anh đang nói cái gì vậy?”
Ngự Cầm Xuyên cũng gửi lại một tin thoại dài nửa phút. Giọng của Ngự Cầm Xuyên là của một người đàn ông khá trẻ, âm thanh hơi trầm và đặc biệt dễ nghe.
Giang Ý không phải kiểu người thích giọng nói nhưng khi vừa mở tin thoại lên, cậu không kiềm chế được mà mất một lúc để suy nghĩ.
Nửa phút sau, Giang Ý cuối cùng cũng hiểu rõ chuyện bao nuôi là gì.
Theo lời Ngự Cầm Xuyên, khi Giang Ý say rượu tối qua, cậu đã kéo Ngự Cầm Xuyên lại nói rằng muốn bao nuôi anh ta, còn đưa ra những điều kiện vô cùng hấp dẫn.
Điều đáng chú ý là, Ngự Cầm Xuyên cũng đã đồng ý.
Giang Ý nghe xong mà choáng váng, cậu chỉ mơ hồ nhớ lại là tối qua đã uống nhiều, có nói với bạn bè về chuyện sau khi làm tổng giám đốc sẽ bao nuôi một người tình trẻ.
Nhưng cậu tuyệt đối không ngờ mình lại hành động như vậy.
Hơn nữa, đối phương lại là một người đàn ông!
Giang Ý còn đang choáng váng thì hỏi: “Nói cả đống vậy, anh có chứng cứ không?”
Giang Ý vẫn không thể tin rằng sau khi say rượu, mình lại làm ra những việc điên rồ như vậy.
【Y】: Chứng cứ? Giang tiên sinh muốn xem tác phẩm của cậu tối qua không?
Chưa kịp để Giang Ý trả lời, Ngự Cầm Xuyên đã gửi cho cậu một bức ảnh và một đoạn video.
Giang Ý mở bức ảnh ra, nhìn kỹ rồi bất ngờ trợn tròn mắt, không kìm nổi mà thốt lên một tiếng “Cái quái gì vậy?”.
Trong bức ảnh, người kia mặc sơ mi đen, tay phải cầm điện thoại chụp ảnh, chỉ lộ ra môi và cằm, không thấy rõ mặt.
Bàn tay của người này rất đẹp, khớp xương rõ ràng, mười ngón tay dài thon, nếu dùng để chơi piano hoặc viết chữ thì chắc chắn sẽ rất đẹp mắt.
Nhưng lúc này, Giang Ý không có thời gian để ngắm nhìn bàn tay đó.
Tất cả sự chú ý của cậu dồn vào vùng cổ và xương đòn của đối phương, nơi đầy vết hôn, trông rất tàn nhẫn và đáng thương.
Đối phương để cho Giang Ý nhìn rõ hơn, còn cố tình kéo áo sơ mi đen ra, tháo ba cúc áo, để lộ một mảng da thịt trắng nõn.
Cách chụp ảnh không hề tinh tế nhưng với áo sơ mi đen và làn da trắng, sự tương phản tạo ra một ấn tượng mạnh mẽ về mặt thị giác.
Giang Ý phóng to bức ảnh, còn thấy rõ khóe môi của đối phương bị cắn rách.
Giang Ý: “!!!”
Dù không có ký ức nhưng chỉ với bức ảnh này, Giang Ý cũng có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đêm qua đã dữ dội đến mức nào.
Giang Ý ngẩn người vài giây, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất—
Là mình làm cái này sao? Mình say đến mức này sao?
Giang Ý một trăm phần trăm không tin vào điều đó, nhưng cậu vẫn với chút hy vọng cuối cùng, mở tiếp đoạn video bên dưới.
Ngay lập tức, âm thanh của chính cậu vang lên rõ mồn một từ điện thoại:“Chàng trai à, ư, anh… đi theo tôi nhé, phục vụ tôi tốt, lương năm trăm nghìn đô không phải là mơ đâu!”
“Cưng à, cơ thể anh thật thơm, đến đây để tôi hôn một cái… hehe…”
Giang Ý cả người run lên, giống như bị rắn cắn, vội vàng thoát khỏi video.
“Thơm quá… để tôi hôn một cái…”
Cậu tự cảm thấy mình thật sự quá bẩn, suýt chút nữa thì ném điện thoại đi.
Chết tiệt, hóa ra mình là người bắt đầu trước!
Không đúng, là mình bắt đầu bằng miệng!
So với vết hôn trên cơ thể Ngự Cầm Xuyên, hai dấu vết trên cổ Giang Ý lúc này quả thật không đáng kể.
…
Mất vài phút, Giang Ý mới từ trong cơn shock lớn mà hồi phục lại, lập tức gọi cho bạn thân là Tất Bạch để bàn chuyện này nên giải quyết như thế nào.
Tất Bạch cùng trường, cùng chuyên ngành với Giang Ý nhưng khác lớp, tối qua vì có việc không đi ăn.
Tất Bạch là gay, cũng đã biết Giang Ý là người đồng tính, sau khi nghe xong toàn bộ sự việc thì cười không ngừng, cười xong rồi lại trêu cậu: “Chà, Giang Ý của tôi, giờ cậu cũng chơi trò tổng giám đốc và tiểu tình nhân rồi à?”
Rồi sau đó, Tất Bạch lại rất hứng thú hỏi xem Ngự Cầm Xuyên trông thế nào.
Giang Ý nghĩ một lát, rồi chuyển tiếp cho Tất Bạch tấm ảnh chứng minh thư mà Ngự Cầm Xuyên vừa gửi cho mình.
Chỉ vài giây sau, Tất Bạch thở hắt ra: “Chết tiệt, cậu không cắn hả?”
“Người đẹp như thế này, cậu còn do dự cái gì nữa, Giang Ý?”
Tác giả có lời muốn nói:
Tất Bạch: "Cố lên!"
Giang Ý: "???"