Chỉ dành riêng cho Giang Ý tiên sinh
Ngay cả Hoàng Mao ngốc nghếch cũng cảm nhận được bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng.
“Người của cậu à?” Chu Nguyên Thanh lặp lại lời của Giang Ý.
Giang Ý nhíu mày: “Đang yên đang lành, cậu phát điên cái gì vậy?”
Chu Nguyên Thanh cúi đầu nhìn Giang Ý và Ngự Cầm Xuyên. Ánh sáng lúc mờ lúc tỏ làm người ta không nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt hắn ta.
“Mất hứng thật.”
Vài giây sau, Chu Nguyên Thanh cười nhạt ngồi trở lại ghế, phất tay lấy lại dáng vẻ bất cần ban đầu: “Không có gì, chỉ tò mò chút thôi.”
Ôm lấy cô gái phục vụ bên cạnh, Chu Nguyên Thanh quay sang Ngự Cầm Xuyên, giọng điệu nhẹ nhàng: “Vừa rồi chỉ là đùa thôi. Nếu là người mà Giang Ý dẫn đến, muốn uống gì cứ gọi, để tôi trả.”
Trương Thiệu thở phào nhẹ nhõm, cười đùa vung một cú đấm lên vai Chu Nguyên Thanh: “Mẹ kiếp, vừa nãy cái biểu cảm đó của cậu dọa chết người ta đấy! Hóa ra chỉ là đùa, diễn xuất của cậu đỉnh thật đấy.”
Chu Nguyên Thanh nghiêng đầu cười: “Học được từ người trước thôi.”
Trước đây, hắn ta từng qua lại với một diễn viên nhỏ rất giỏi diễn xuất.
Giang Ý cảm thấy Chu Nguyên Thanh thật là vô lý, trừng mắt nhìn hắn ta đầy bực bội: “Cút đi, người của tôi cần cậu trả tiền à? Cậu định làm tôi mất mặt?”
Nói rồi Giang Ý rút cánh tay đang đặt trên vai Ngự Cầm Xuyên lại, để anh tự nhiên hơn, đồng thời khẳng định mình sẽ là người thanh toán.
Bầu không khí dần trở lại thoải mái như trước, mọi người nhanh chóng bỏ qua sự việc vừa rồi, tiếp tục cụng ly và trò chuyện. Giữa không khí náo nhiệt, Ngự Cầm Xuyên liếc nhìn Chu Nguyên Thanh đang cười nói, ánh mắt thoáng qua một tia giễu cợt.
Ngự Cầm Xuyên gọi hai phần mì hải sản trộn. Khi nhân viên phục vụ mang ra, Giang Ý không khỏi ngạc nhiên: “Anh đến quán bar mà gọi mì?”
Lại còn gọi hẳn hai phần!
Quản lý không đánh anh chết luôn hả?
Ngự Cầm Xuyên bình thản trả lời: “Tôi chưa ăn tối.”
Giang Ý đã bắt anh đợi hơn ba tiếng đồng hồ liền cảm thấy có chút áy náy: “... À...”
Hoàng Mao hỏi cô gái trong lòng: “Chỗ này cũng có bán món này à?”
Cô gái lắc đầu: “Không có.” Nhưng tiền thì có thể làm nên mọi thứ.
Đây là lần đầu tiên Ngự Cầm Xuyên gặp đám bạn của Giang Ý nên không có nhiều chuyện để nói. Trong khi Giang Ý đang trò chuyện với nhóm bạn, anh chỉ lặng lẽ ăn phần mì đã gọi ra.
Mùi thơm của mì hải sản nổi bật giữa mùi nước hoa và rượu. Dù không đói, Giang Ý cũng bị mùi thơm ấy làm cho thèm thuồng.
Tôm nõn, gạch cua... Nhìn thôi đã thấy ngon.
Ánh mắt cậu dần hướng về phần mì còn lại của Ngự Cầm Xuyên, nuốt nước miếng không một tiếng động.
Vừa nãy đã cười nhạo Ngự Cầm Xuyên vì hành động “kỳ quặc” ở quán bar, giờ thì hay rồi, Giang tổng nàođâu dám mở miệng.
Khi ánh mắt của Giang Ý cứ vô thức liếc về phía tô mì, lúc này Ngự Cầm Xuyên đã ăn xong một tô rồi ung dung cầm tô thứ hai lên trộn đều.
Ánh đèn lờ mờ che giấu vẻ thất vọng trên khuôn mặt Giang Ý. Cậu khẽ hít mũi.
Thứ không thể có được luôn khiến người ta bứt rứt. Lần đầu tiên trong đời, cậu cảm thấy mì hải sản trộn thơm ngon đến vậy.
Hít một hơi nước ép chanh dây, Giang Ý định nói gì đó để phân tán sự chú ý thì Ngự Cầm Xuyên bỗng đặt tô mì đã trộn đều đầy màu sắc rực rỡ ngay trước mặt cậu.
“Ăn đi.”
Giang Ý sững người, vẫn còn cắn ống hút: “Cho tôi thật à?”
Ngự Cầm Xuyên liếc nhìn cậu, ghé sát lại nói bằng giọng đủ để chỉ hai người nghe: “Có chim hoàng yến nào lại để kim chủ mình nhìn thèm thuồng không?”
Giang Ý lập tức hiểu ra những hành động nhỏ nhặt của mình đã bị người này để ý. Gương mặt cậu nóng bừng.
Trương Thiệu thấy Giang Ý và Ngự Cầm Xuyên kề đầu thì thầm, không khỏi huýt sáo trêu: “Giang ca, hai người thì thầm cái gì vậy? Nói cho cả bọn nghe với!”
Những người khác cũng hùa vào trêu đùa, trong khi sắc mặt Chu Nguyên Thanh vẫn lãnh đạm, không nói lời nào.
Giang Ý ngồi thẳng người nhìn Trương Thiệu bằng ánh mắt thương cảm như nhìn kẻ ngốc: “Hai người chúng tôi nói với nhau vài câu chuyện riêng, mắc gì phải nói cho cậu nghe?”
Trương Thiệu cười mắng: “Keo kiệt!”
Dù đã ăn tối, mắt to bụng nhỏ nên Giang Ý chỉ ăn vài miếng rồi đặt tô mì sang bên.
Đến khi quay lại, cậu phát hiện Ngự Cầm Xuyên đang ăn phần mì mình bỏ lại.
Giang Ý kinh ngạc, nắm lấy tay Ngự Cầm Xuyên đang cầm đũa: “Ngự Cầm Xuyên, anh đói đến lú rồi à? Đây là phần tôi vừa ăn đấy!”
Những người khác nghe thấy liền đồng loạt nhìn về phía hai người.
“Tôi biết.” Ngự Cầm Xuyên rút tay lại, thản nhiên nói: “Tôi đâu có chê cậu.”
Giang Ý đau đầu, định giật lại tô mì: “Đây không phải vấn đề chê hay không chê!”
Hoàng Mao cười như đang xem trò vui: “Đây là vấn đề hôn gián tiếp thì có.”
Nghe thấy câu này, trước khi Giang Ý kịp phản ứng, Ngự Cầm Xuyên đã nghiêng đầu nhìn cậu:
“Chúng ta còn chưa hôn à? Hay là cậu ngại?”
Hoàng Mao: “Ồ~~”
Giang Ý: “...”
Thấy khí chất kim chủ của mình đang lung lay, Giang Ý khẽ ho ánh mắt lóe lên, cố gắng lấy lại thể diện: “Ai ngại chứ? Chỉ là anh là người của tôi, ăn đồ thừa của người khác thì làm tôi mất mặt.”
Ngự Cầm Xuyên chẳng để tâm: “Cậu không phải người khác. Ăn đồ thừa của cậu không làm tôi mất mặt.”
Phải thừa nhận, câu nói này của Ngự Cầm Xuyên khiến lòng tự tôn của Giang Ý được thỏa mãn vô cùng trước mặt đám bạn.
Nhìn đi! Ai cũng nhìn đi!
Nhìn xem, chú chim hoàng yến cao lớn, đẹp trai, ngoan ngoãn, lại nghe lời và hết mực chiều chuộng này là của ai!
Giang Ý cố gắng kiềm chế khóe môi đang nhếch lên, làm ra vẻ mặt bất lực nhìn Ngự Cầm Xuyên: “Được rồi, nếu anh đã khăng khăng như vậy thì tùy anh.”
Trong đám bạn của Giang Ý, có người chẳng câu nệ giới tính, nam nữ đều chơi được và Trương Thiệu chính là một trong số đó.
Thấy tương tác giữa Giang Ý và Ngự Cầm Xuyên, Trương Thiệu không khỏi nảy ra suy nghĩ, hỏi Giang Ý xem chú “chim hoàng yến” tốt như vậy kiếm ở đâu.
Hắn ta cũng muốn tìm một người để vui vẻ.
Ngự Cầm Xuyên cao ráo, chân dài, diện mạo nổi bật. Dù khí chất và gương mặt không thuộc kiểu trong sáng đáng thương mà Trương Thiệu thích, nhưng với gương mặt này, hắn ta có thể nhắm mắt bỏ qua.
Chinh phục một người đàn ông như vậy trên giường, biến đối phương ngoan ngoãn nghe lời, chắc chắn là một cảm giác vô cùng tuyệt vời.
Chuyện mình uống say rồi mang về một “chim hoàng yến” như thế, cậu đương nhiên không đời nào kể ra.
Đối mặt với ánh mắt tò mò của Trương Thiệu, Giang Ý vẫn giữ vẻ ung dung: “Chuyện này phải dựa vào duyên phận, duyên đến thì sẽ gặp thôi.”
Ngự Cầm Xuyên mỉm cười không lên tiếng, rất nể mặt khi không vạch trần sự khoe khoang giả tạo của Giang Ý.
Đây là lần đầu Trương Thiệu gặp một người như Ngự Cầm Xuyên, càng nhìn càng thấy cuốn hút, không muốn dễ dàng bỏ qua. Hắn ta đảo mắt, nửa đùa nửa thật nói: “Đồ tốt thì nên chia sẻ. Khi nào Giang ca chơi chán rồi thì báo cho tôi một tiếng nhé?”
Nhóm bạn của Giang Ý chơi bời rất thoáng. Trong miệng họ, chuyện “đồ tốt thì nên chia sẻ” hay đổi người yêu khi chán chẳng phải điều gì lạ lùng.
Trương Thiệu lập tức đánh tiếng, định chờ Giang Ý chán rồi thì mình sẽ tiếp quản.
Nghe đến đây, nụ cười trên khóe môi Giang Ý ngay lập tức biến mất. Cậu nhấc chân đạp thẳng một cú vào Trương Thiệu: “Ngự Cầm Xuyên là người của tôi, cậu có biết ăn nói không? Lại còn dám trước mặt tôi mà tính cướp người của tôi hả?”
Cậu biết Trương Thiệu và đám bạn này lối sống thoáng nhưng chỉ cần không động chạm đến cậu, cậu chẳng quan tâm.
Nhưng bây giờ, những lời bẩn thỉu đó lại ngang nhiên được nói ra ngay trước mặt Ngự Cầm Xuyên.
Giang Ý trong lòng nổi giận, lần đầu tiên nhận ra Trương Thiệu là kẻ tồi tệ như thế nào.
Động tác của cậu nhanh, cũng không dùng quá nhiều lực, nhưng cú đá vẫn khiến Trương Thiệu loạng choạng lùi ra sau.
“Giang Ý, cậu bị điên à?”
Trương Thiệu sững người, sau khi đứng vững lại liền lớn tiếng chửi: “Không nói thì thôi, cậu đạp tôi làm gì chứ?!”
“Tôi chỉ nói khi cậu chán rồi không cần nữa. Ai thèm cướp của cậu?!”
Nghe vậy, mặt Giang Ý lạnh hẳn: “Tôi đạp chính là vì cậu.”
Giang Ý nghiến răng, không chỉ muốn đạp mà còn muốn đánh thêm vài cú.
Trương Thiệu cũng là con nhà được nuông chiều, tính khí không nhỏ. Bị làm mất mặt trước bao nhiêu người như vậy, hắn ta cũng giận dữ phun ra một câu đầy khinh thường: “Chỉ cái thứ đó thôi à? Cậu coi như báu vật, tôi thì coi như rác!”
Hắn ta đứng dậy định lao đến chỗ Giang Ý, nhưng bị Chu Nguyên Thanh ngăn lại.
Chu Nguyên Thanh quát: “Làm gì vậy? Bình tĩnh chút đi!”
Hoàng Mao và mấy người còn lại thấy tình hình có vẻ căng thẳng thì hoảng hốt, vội vàng chạy đến can ngăn.
Chỗ ngồi ban đầu vốn khá rộng rãi, giờ chật ních người và tiếng ồn ào tranh cãi.
Ngự Cầm Xuyên duỗi tay, vòng qua eo Giang Ý nhấc bổng cậu rời khỏi đám đông.
Giang Ý tay vẫn vung loạn xạ, quay đầu lườm Ngự Cầm Xuyên: “Hắn nói khó nghe như vậy, anh cản tôi làm gì?”
Bị Trương Thiệu nói những lời như thế, Ngự Cầm Xuyên không hề tỏ ra tức giận, chỉ khẽ bảo Giang Ý kiềm chế: “Đánh nhau cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì.”
Giang Ý không chút do dự đáp: “Nhưng nó khiến tôi hả giận!”
Ngự Cầm Xuyên bật cười vì câu trả lời đó. Giang Ý liếc anh bằng ánh mắt như đang nhìn một kẻ ngốc: “Đến mức này rồi mà cậu còn cười được?”
Tên này có phải là đồ ngốc không vậy?
Nụ cười trên mặt Ngự Cầm Xuyên vẫn không đổi: “Cậu đang tức giận thay tôi, chẳng lẽ tôi không nên vui?”
Giang Ý cảm thấy người này không chỉ ngốc, mà còn bị lệch trọng tâm.
Trong lúc hai người trò chuyện, Hoàng Mao và những người khác đã dàn xếp ổn thỏa, Trương Thiệu cũng bình tĩnh lại. Hắn ta cười khẩy, liếc nhìn Giang Ý: “Chẳng phải chỉ là một con chim hoàng yến thôi sao? Không phải ai trả nhiều tiền hơn thì theo người đó à?”
Nói xong, ánh mắt hắn ta chuyển sang Ngự Cầm Xuyên, tràn đầy vẻ khinh thường: “Mỗi tháng cậu ta trả anhbao nhiêu? Tôi trả gấp đôi. Hoặc anh cứ báo giá đi.”
Trương Thiệu đúng kiểu người có tiền ngạo mạn và phô trương. Giang Ý nghe vậy, cười khẩy một tiếng, định mở miệng thì đã thấy Ngự Cầm Xuyên đang ôm eo mình bỗng lên tiếng trước.
“Có vẻ anh hiểu nhầm rồi.”
Ánh mắt Ngự Cầm Xuyên nhìn Trương Thiệu bình thản nhưng lạnh lùng, giọng nói đều đều: “Tôi không phải người cứ có tiền là theo. Dịch vụ của tôi… chỉ dành riêng cho Giang Ý tiên sinh.”
Giang Ý: !!!
Quả là không làm tôi thất vọng!
---
Lời của tác giả:
Giang Ý: Tuy biết là anh nói dối, nhưng tôi vẫn rất vui!
Ngự Cầm Xuyên: Chỉ cần cậu vui là được.