Vẫn là chú chim hoàng yến lúc nào cũng muốn làm tròn bổn phận, vô cùng tận tâm.
Giới con nhà giàu thường hỗn loạn, mỗi lần thấy ai đó trong nhóm bạn lại đổi người đi cùng tại các buổi tụ tập, Giang Ý đôi khi cũng nghĩ—
Sau này, người ở bên cạnh mình sẽ là kiểu người như thế nào nhỉ?
Tốt nhất là người yêu. Nếu duyên phận chưa tới thì tìm một bạn giường ổn định và chung thủy cũng được.
Nhưng dù là người yêu hay bạn giường, nhất định phải là người dáng vẻ mềm mại, dịu dàng thấu hiểu, lại biết quan tâm, chứ không phải như hiện tại...
Đi chọn một "chim hoàng yến" cao tận 1m86, cơ bụng còn nhiều hơn cậu đến 5 múi.
Lại còn là một chú chim hoàng yến lúc nào cũng muốn làm tròn bổn phận, vô cùng tận tâm.
Chiều hôm đó khi đến công ty, Giang Ý thở dài với vẻ mặt nặng nề. Cậu giây trước đứng trong sảnh công ty thở dài, giây sau nhóm chat nội bộ nhân viên công ty đã sôi nổi bàn tán:
[Vừa thấy Giang thiếu lại thở dài, ôi...]
[Giang thiếu đáng thương quá, vừa tốt nghiệp đã bị điều đến vùng xa xôi thế này. Người kia thật chẳng nhường chút quyền lực nào...]
[Đâu phải cùng mẹ sinh ra, làm gì có chuyện nhường quyền lực. Để Giang thiếu quản lý cái công ty nhỏ bé này chắc cũng là vì sợ người khác nói ra nói vào, miễn cưỡng mà giao thôi.]
[Đúng vậy, ngay cả thư ký của Giang thiếu cũng là tâm phúc do người kia cử đến. Nói dễ nghe thì là hỗ trợ, chứ thật ra chẳng phải là giám sát sao?]
[Đây rõ ràng là người kia đang cảnh cáo Giang thiếu, bảo cậu ấy làm tổng giám đốc bù nhìn thôi, đừng mơ tưởng những thứ không thuộc về mình.]
[Giang thiếu thật sự khổ, sinh ra trong gia đình giàu có nhưng không được yêu thương, lại còn bị chính anh trai mình tính toán rõ ràng như vậy.]
[Giang thiếu mới 22 tuổi, còn quá trẻ mà phải chịu đựng quá nhiều, thương cậu ấy thật...]
[Lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, ngồi đây mà thương Giang thiếu, chẳng thà thương mình đang nhận đồng lương ít ỏi này đi?]
[...]
Cuộc thảo luận về "tội nghiệp Giang thiếu" kết thúc chóng vánh trong khi nhân vật chính hoàn toàn không hề hay biết gì.
---
Giang Ý vừa mới nhậm chức, ngành học của cậu lại không liên quan đến công việc. Trước khi cậu đến, các dự án lớn trong công ty đều đã có người phụ trách. Dựa lưng vào gia tộc Giang, không có cậu công ty vẫn vận hành bình thường.
Nói cách khác, Giang Ý chỉ là một "ông chủ tay không".
Mọi chuyện đều không cần lo, công việc hiện tại của cậu chỉ là nghe họp, xem tài liệu, ký tên—vậy thôi.
Đây là ngày thứ ba kể từ khi Giang Ý chính thức nhậm chức. Rảnh rỗi không có việc gì làm, cậu dành một góc trong văn phòng của mình để làm chỗ vẽ tranh.
Theo lời của cậu: "Có thể làm tổng tài bá đạo, nhưng đam mê không thể bỏ."
Biết hôm nay cũng không có công việc nào bắt buộc phải qua tay mình xử lý, Giang Ý lại ngồi xuống trước bàn vẽ. Thư ký của cậu, Tư Trạch, hắn ta cũng đã quá quen với điều này.
Trên giá vẽ là bức tranh hoàng hôn thành phố còn dang dở từ hôm qua. Trong lòng Giang Ý đang có chuyện, cậu nhìn chằm chằm vào tấm toan nhưng mãi vẫn chưa hạ bút.
Bên này Tư Trạch nhìn thấy Giang Ý ngồi im như một bức tượng, lông mày thì nhíu lại trông như đang suy nghĩ điều gì đó rất khó nói. Hắn cũng không rõ cậu chủ nhỏ đang nghĩ gì chỉ đành mang tới một ly cà phê Americano đá.
Tư Trạch từng làm trợ thủ đắc lực cho anh trai cùng cha khác mẹ của Giang Ý, Giang Phi. Sau khi Giang Ý tiếp quản công ty con, Giang Phi liền điều hắn qua đây làm thư ký cho Giang Ý.
Mọi người đều đồn rằng Giang Phi cử Tư Trạch đến để giám sát Giang Ý, nhưng Tư Trạch chưa từng nhận được mệnh lệnh nào như vậy. Hắn không hiểu những rắc rối phức tạp trong việc tranh giành quyền lực của nhà giàu, cũng chẳng đoán được ý đồ thực sự của Giang Phi, hắn chỉ quan tâm đến công việc của mình.
Cậu chủ nhỏ nhàn hạ kéo theo thư ký như Tư Trạch cũng rảnh rang. Một nhân viên văn phòng đã lăn lộn nhiều năm như hắn, hai ngày nay hiếm hoi mới được tan làm đúng giờ.
“Khoan đã.” Giang Ý gọi Tư Trạch lại khi hắn đang định rời đi: “Anh trai tôi ba ngày hai bữa đi công tác, sao tôi lại không có lịch trình gì vậy?”
Không đợi Tư Trạch trả lời, Giang Ý lại nói tiếp: “Ý tôi là những chuyến công tác kiểu phải ở thành phố khác mười ngày nửa tháng ấy.”
Ở nhà với một chú "chim hoàng yến" còn cơ bắp hơn mình, Giang Ý thực sự cảm thấy không quen. Nghĩ tới nghĩ lui, cậu quyết định ra ngoài đi công tác để thoải mái hơn.
Nhìn ánh mắt ngập tràn ý chí làm việc của Giang Ý, Tư Trạch tiếc nuối lắc đầu: “Hiện tại không có lịch trình công tác nào cần cậu đi cả.”
Giang Ý đấu tranh: “Ra nước ngoài cũng được mà.”
Thậm chí, cậu sẵn sàng đi Nam Cực để nghiên cứu chim cánh cụt!
Tư Trạch suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Giang tổng, cậu muốn ra ngoài giải khuây phải không? Tôi có thể giúp cậu sắp xếp.”
Giang Ý: “...Không cần, cảm ơn.”
Mới đi làm được ba ngày mà đã đòi ra ngoài giải khuây, cậu sợ mình bị chê cười đến mất luôn chút uy tín còn lại.
Không thể trốn tránh được nữa, Giang Ý đang ủ rũ thì nhóm chat của đám bạn ăn chơi lại bắt đầu xôn xao. Họ đang bàn tán sôi nổi về một quán bar mới khai trương.
[Trường Cung Xạ Điêu]: “Thật đấy, quán bar Thanh Nhan ấy, không gian rất ổn, nằm trên đường Hy Lộ… ca sĩ hát live thì đỉnh khỏi bàn, nhân viên phục vụ trẻ trung xinh đẹp, ai cũng dáng chuẩn, mặt mũi non mịn, nhìn thôi là mê. Ông chủ quán bar chắc chắn là người mê sắc đẹp!”
Thiếu gia nhà giàu Trương Thiệu thật sự quảng bá quán bar này hết lời, nhưng Giang Ý cảm thấy trọng điểm của hắn ta nằm ở câu cuối cùng.
[Trường Cung Xạ Điêu]: “Chỉ có điều, quán này không phải muốn vào là vào, nó hoạt động theo mô hình thành viên. Muốn vào thì phải đóng 100 nghìn để làm thẻ hội viên.”
Hội viên được phép dẫn theo một người miễn phí vào cửa.
Nhóm chat có gần chục người, toàn là con nhà giàu chính hiệu, thứ họ không thiếu nhất chính là thời gian và tiền bạc.
100 nghìn chẳng những không làm họ nản lòng, mà còn kích thích hứng thú của cả nhóm.
Chỉ vài ba câu, họ đã quyết định buổi tụ tập tối nay sẽ diễn ra tại Thanh Nhan, cái tên nghe rất độc lạ.
---
Giang Ý vốn được gia đình dạy dỗ nghiêm khắc, dù tham gia nhóm chat từ lâu nhưng hầu như chưa từng góp mặt trong những cuộc tụ tập kiểu này. Ai cũng hiểu rõ, những buổi tụ họp này chỉ là cái cớ, mục đích thật sự là để… săn tình.
Tuy nhiên, lo ngại rằng nếu về nhà sớm, Ngự Cầm Xuyên sẽ lại nhắc đến việc thực hiện "bổn phận chim hoàng yến," Giang Ý đành nhân lúc Trương Thiệu đang thống kê số lượng người tham gia mà nhắn một chữ: +1.
Cả nhóm sững sờ khi Giang Ý bất ngờ lên tiếng. Sau hai giây im lặng, sự kinh ngạc bùng nổ trong chat.
[Người Đàn Ông Đẹp Trai Nhất Nam Phong]: “Tôi hoa mắt hay trời đang đổ mưa máu?”
[Trường Cung Xạ Điêu]: “Giang Ý, cậu cũng muốn đi à?”
[Thợ Thủ Công]: “Sao? Không được à?”
[Tây Thành Yến Tổ]: “Đương nhiên không phải! Càng đông càng vui mà!”
Mọi người chỉ bất ngờ vì Giang Ý xưa nay không hứng thú với các buổi tụ tập, lần này cậu lại chủ động thamgia.
Nhóm bắt đầu trêu đùa cậu, hỏi xem có phải sau khi tốt nghiệp, cậu đã quyết định sẽ bắt đầu "phá cách" và sống phóng khoáng hơn không.
Giang Ý thầm nghĩ, đúng thế còn gì, ngay cả "chim hoàng yến" cũng dám mang về nhà rồi.
---
Tan làm, Giang Ý lái chiếc Porsche của mình thẳng đến Thanh Nhan.
Cậu từng định nhắn với Ngự Cầm Xuyên rằng tối nay sẽ về muộn, nhưng nghĩ lại, làm gì có chuyện "kim chủ" phải báo cáo lịch trình với "chim hoàng yến"? Thế là cậu từ bỏ ý định.
Trong giới con nhà giàu, những người chơi được với nhau thường cùng trang lứa, giống hệt nhau ở điểm chẳng ai chịu làm việc nghiêm túc.
Những người định đi thì đã đến đông đủ. Vừa bước vào quán bar, Giang Ý đã thấy có người vẫy tay gọi: "Giang Ý, ở đây!"
So với những quán bar khác, nơi thường chật kín người và âm nhạc đinh tai nhức óc, môi trường ở Thanh Nhan thực sự khác biệt.
Mức tiêu dùng cao đã loại bỏ phần lớn khách hàng, khiến nơi này trở nên khá vắng vẻ. So với quán bar náo nhiệt, nó giống một quán bar tĩnh lặng hơn.
Trên trần nhà, cây xanh bò kín, những chiếc lá phản chiếu ánh đèn mờ nhạt, tạo nên một không gian huyền ảo đầy mê hoặc.
Nhiều dây leo rủ xuống tự nhiên. Giang Ý vốn tưởng chúng chỉ là hoa lá giả để trang trí, nên đi ngang qua liền tiện tay kéo thử. Kết quả là, mấy chiếc lá non bị cậu giật rơi xuống, để lại chút nhựa xanh dính trên đầu ngón tay.
Giang Ý: "..."
Thì ra là đồ thật!
---
Trong nhóm có 6 người, bao gồm cả Giang Ý, thì có 3 người dẫn theo bạn đồng hành.
Chu Nguyên Thanh, người khá thân thiết với Giang Ý, hắn kéo cậu ngồi xuống cạnh mình.
Ngồi yên vị, Giang Ý liếc qua cậu trai nhỏ nhắn ngoan ngoãn đang được Trương Thiệu ôm trong lòng, khẽ nhướng mày, hạ giọng hỏi: "Lại đổi người rồi à?"
"Trường Công" chính là biệt danh của Trương Thiệu, lấy từ tên nhóm chat của hắn ta là [Trường Cung Xạ Điêu].
Ba tháng trước, bên cạnh Trương Thiệu vẫn còn là một người mẫu dáng cao, thân hình quyến rũ. Lúc đó, hắnta yêu đương đến mức quên trời quên đất, nào là tặng xe, nào là mua nhà.
Nhìn vẻ si mê ấy, Giang Ý từng nghĩ tình cảm này chí ít cũng sẽ kéo dài được một năm rưỡi.
Chu Nguyên Thanh vừa rót rượu cho Giang Ý vừa thản nhiên nói: "Chắc mới mẻ qua rồi, dạo này đổi khẩu vị thôi."
Giang Ý nhìn ly rượu trước mặt, lập tức cảm thấy nhức đầu: "Không uống, tôi phải lái xe."
Trương Thiệu há miệng đón trái nho đã được cậu trai nhỏ bóc sẵn, sau đó hôn chụt lên khuôn mặt trắng trẻo mịn màng của cậu ta, rồi quay sang cười nói với Giang Ý:
“Không uống rượu thì nhạt lắm, uống chút chút cũng không sao, cùng lắm thì gọi tài xế hộ.”
Giang Ý giơ tay gọi một ly chanh dây chanh vàng, nhấn mạnh phải thêm nhiều đá, sau đó đáp: “Tôi quý mạng sống lắm.”
Nói rồi, ánh mắt cậu lại liếc sang cậu trai tên Tiểu Lâm đang ngồi cạnh Trương Thiệu: “Nhìn còn nhỏ thế này, đã đủ tuổi chưa đấy?”
Trương Thiệu bóp nhẹ gáy Tiểu Lâm, cười đáp: “Đủ tuổi từ lâu rồi, chỉ là em ấy nhìn non thôi, thực ra bằng tuổi cậu đấy.”
Tiểu Lâm rụt cổ lại vì nhột cũng không dám phản kháng, ngoan ngoãn tựa vào lòng Trương Thiệu, khiến hắnta bật cười lớn rồi vỗ vào mông cậu bé.
Xác nhận Tiểu Lâm đã trưởng thành, Giang Ý thu ánh mắt lại không hỏi thêm nữa.
---
Trên sân khấu, một ban nhạc nhỏ nhưng có chút tiếng tăm đang trình diễn ca khúc trữ tình. Những người bạn lâu ngày không gặp, xúm lại hỏi han tình hình gần đây của Giang Ý.
Việc cậu tiếp nhận một công ty con vốn không phải bí mật. Hoàng Mao lên tiếng bất bình thay cho Giang Ý, giọng rất hùng hồn: “Không phải chứ, Giang ca, nhà cậu lớn như thế, mà anh cậu lại dùng một công ty con để qua loa với cậu? Quá đáng thật!”
Trong nhóm cũng có người hưởng ứng theo: “Đúng vậy, dù gì cũng là anh em cùng cha khác mẹ, ít nhất cũng phải cho cậu một cái chức tổng giám đốc chứ!”
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Giang Ý, kể cả đôi mắt to tròn, ướt át của Tiểu Lâm cũng len lén nhìn cậu.
Giang Ý không mấy để tâm, chỉ cười nhạt: “Tổng giám đốc gì đó, tôi thật sự không bận tâm.”
Mỗi ngày đều không cần phải làm việc đến kiệt sức mà vẫn có tiền tiêu, với cậu là quá đủ rồi.
Anh trai của Giang Ý, Giang Phi, là người cực kỳ tài năng. Ở độ tuổi còn trẻ, anh đã trở thành nhân vật số hai trong tập đoàn Giang Thị, việc anh hoàn toàn nắm quyền điều hành tập đoàn cũng chỉ là chuyện của hai năm gần đây.
Giang Ý rất ngưỡng mộ anh trai mình, cũng tự thấy bản thân không sánh bằng. Nhưng sống trong gia đình giàu có, cậu luôn giữ thái độ thoải mái, không tranh giành. Trái lại, Trương Thiệu và nhóm bạn thì nghĩ rằng cậu không có quyền lựa chọn nên mới cố tỏ ra dửng dưng, bọn họ thi nhau an ủi nói Giang Phi quá tàn nhẫn và mọi chuyện vẫn còn dài.
---
Nghe nhạc, nói chuyện phiếm, ăn uống qua lại, thời gian trôi qua lúc nào không hay. Chớp mắt đã là hơn tám giờ.
Giang Ý đang cắn hạt dưa hóng chuyện thị phi mà Chu Nguyên Thanh vừa kể, thì điện thoại bất ngờ reo lên.
Chu Nguyên Thanh liếc qua màn hình, thấy ảnh đại diện là một chú chim hoạt hình, liền hỏi vu vơ: “Ai gọi thế?”
Hình chú chim này là cách mà Giang Ý lưu tên Ngự Cầm Xuyên. Nhìn thấy cuộc gọi đến, cậu bất giác căng thẳng, liền ra hiệu bằng ánh mắt ý bảo Chu Nguyên Thanh im lặng.
Khi cuộc gọi được kết nối, Giang Ý chỉ vừa “A lô” một tiếng, bên kia còn chưa kịp nói gì, thì loạt âm thanh hỗnđộn của nhạc và tiếng ly chạm nhau từ phía cậu vọng tới.
Bối cảnh ồn ào bên này khiến Ngự Cầm Xuyên im lặng mất hai giây, sau đó mới hỏi: “Cậu đang ở đâu vậy?”
Giang Ý tan làm lúc 5h30, giờ đã gần 8h30 mà vẫn chưa thấy về, gửi tin nhắn cũng không trả lời, Ngự Cầm Xuyên buộc phải gọi điện hỏi thăm.
Hoàng Mao lúc này đang tán tỉnh cô gái ăn mặc táo bạo ngồi cạnh, cảnh tượng nóng bỏng đến nhức mắt. Giang Ý liếc thấy liền vội vàng quay đi, miệng đáp: “Ở quán bar với bạn bè, sao thế?”
Nghe vậy, Ngự Cầm Xuyên hơi nhướn mày, sau đó hỏi: “Quán bar nào?”
Giang Ý lập tức hiểu ẩn ý trong lời anh, liền hỏi lại: “Hỏi làm gì? Anh muốn đến à?”
Ngự Cầm Xuyên bật cười khẽ, nói: “Kim chủ muốn uống rượu, muốn chơi bời, tôi thân là chim hoàng yến dịu dàng chu đáo, đương nhiên phải đi theo hầu hạ chứ, đúng không?”
Giang Ý: … Thôi, không cần thiết đâu!
Tôi vì sao lại chạy tới quán bar? Lẽ nào anh không tự hiểu rõ trong lòng mình hay sao?
---
Tác giả có lời muốn nói:
Cậu ấy chạy, anh ấy đuổi, cuối cùng thì cả hai đều chẳng thoát được đâu! 【Cười chó】