"Nếu Giang tiên sinh cần gì, tôi có thể toàn lực phối hợp."
Người ta thường nói đứa trẻ biết khóc thì sẽ được ăn, nhưng với Giang Ý mà nói thì những người không khóc, không làm loạn, lại quá hiểu chuyện lại càng khiến cậu mềm lòng.
Cậu vốn định bồi thường rồi cùng Ngự Cầm Xuyên mỗi người một ngả, kết quả đối phương lại dùng một chiêu rút lui để tiến, cuối cùng chuyện bao nuôi cứ thế mà định xuống.
Sau khi đồng ý, Giang Ý lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, khi nghe thấy Ngự Cầm Xuyên nói muốn ký hợp đồng, cậu liền trừng mắt ngạc nhiên: "Bao nuôi mà cũng có hợp đồng à?"
Dù sao thì chuyện này cũng chẳng vẻ vang gì, Giang Ý cứ nghĩ chỉ cần thỏa thuận miệng là xong, không ngờ lại trang trọng đến mức này.
"Tất nhiên rồi." Ngự Cầm Xuyên mỉm cười nhìn cậu: "Nếu không ký hợp đồng, lỡ sau này Giang tiên sinh hối hận thì sao? Lúc đó tôi biết tìm ai mà đòi công bằng?"
Giang Ý: "..."
Chết tiệt, hai chữ "sau này" này thật sự khiến người ta khó chịu.
Khách sạn có sẵn máy in, một hợp đồng bao nuôi được in ra thành hai bản đặt trước mặt Giang Ý. Cậu cẩn thận đọc hết từ đầu đến cuối, thấy không vấn đề gì liền cầm bút cắn răng định ký, nhưng ngay lúc đặt bút xuống thì bị Ngự Cầm Xuyên giữ lại cổ tay: "Ký tên rồi thì không thể hối hận đâu."
Ý anh ta là nếu muốn đổi ý thì tranh thủ ngay bây giờ.
Giang Ý nhìn anh: "Anh không tin tôi? Tôi là người nói được làm được!"
Làm đàn ông phải giữ lời, một khi đã nói thì bốn con ngựa cũng khó kéo đi. Cậu rút tay về, nhanh chóng ký tên mình vào hợp đồng.
Để Ngự Cầm Xuyên tin rằng cậu không hề bị ép buộc, Giang Ý còn đem mấy câu của Tất Bạch ra nói: "Anh muốn dáng có dáng, muốn nhan sắc có nhan sắc, đúng chuẩn "thiên tài" trong giới gay, người khác muốn bao nuôi anh còn chưa có cơ hội kìa."
Ngự Cầm Xuyên khẽ nhướng mày: "Người khác không có cơ hội bao nuôi tôi, chứng tỏ giá họ đưa không đủ cao."
Ánh mắt Giang Ý nhìn anh thoáng chút phức tạp – Tại sao anh ta có thể nói ra câu này một cách bình tĩnh như vậy?
Ai trả nhiều hơn thì theo người đó, đây là chuyện đáng tự hào hả?
Sau khi cả hai ký tên và đóng dấu vân tay, hợp đồng liền chính thức có hiệu lực.
Cất kỹ phần hợp đồng của mình, Ngự Cầm Xuyên hỏi Giang Ý: "Giang tiên sinh đang ở đâu?"
Giang Ý nói một cái tên khu dân cư: "Sao vậy?"
Cậu vừa tốt nghiệp không lâu, mới dọn ra ở riêng nên chọn một căn hộ cao cấp gần công ty để tiện đi làm.
Ngự Cầm Xuyên gật đầu: "Cách chỗ tôi ở hiện tại cũng không xa, dọn nhà cũng tiện."
Nghe đến đây, Giang Ý cảm thấy có gì đó không ổn, liền cẩn thận nhìn anh: "Dọn nhà? Ai bảo phải dọn nhà?"
"Tất nhiên là tôi sẽ chuyển đến chỗ cậu." Ngự Cầm Xuyên nhìn cậu: "Hay là Giang tiên sinh muốn chuyển đến căn phòng thuê của tôi?"
Giang Ý: "???"
Chỉ vào Ngự Cầm Xuyên rồi lại chỉ vào mình, Giang Ý đơ ra: "Anh nói là… chúng ta phải sống chung hả?"
Sống chung?!!
Ngự Cầm Xuyên gật đầu một cách đương nhiên: "Hợp đồng bao nuôi đã ký rồi. Từ hôm nay, cậu chính là kim chủ của tôi. Không sống chung, tôi làm sao thực hiện nghĩa vụ của mình?"
Cái "nghĩa vụ" đó là gì thì không cần nói cũng biết.
Giang Ý dù gì cũng là một cậu trai 22 tuổi còn "nguyên tem", nghe xong lời đầy ám chỉ của Ngự Cầm Xuyên, tai cậu lập tức nóng bừng, mặt mày đỏ ửng.
Giang Ý bắt đầu lắp bắp: "Chuyện này… chuyện này không cần vội, tôi—"
Lúc bốc đồng thì đồng ý bao nuôi, nhưng thật ra Giang Ý chưa hề chuẩn bị tâm lý để cùng đàn ông lên giường. Cậu không chỉ thiếu kinh nghiệm thực tế mà còn rất mơ hồ về lý thuyết.
"Tôi thì vội." Ngự Cầm Xuyên ngắt lời, nghiêm túc nhìn cậu: "Tiền thuê nhà của tôi tuần này là hết hạn rồi. Cậu nói bao ăn bao ở mà."
Giang Ý: "Tôi trả tiền thuê nhà giúp anh."
Ngự Cầm Xuyên thẳng thừng từ chối, nói rằng bản thân có đạo đức nghề nghiệp. Hợp đồng ghi bao nhiêu là bấy nhiêu, ngoài số đó ra, anh sẽ không tiêu thêm của Giang Ý một xu nào.
Giang Ý thở dài phức tạp: "Anh… đúng là có đạo đức nghề nghiệp thật."
Giang Ý có không chỉ một căn nhà, hoàn toàn có thể sắp xếp cho Ngự Cầm Xuyên ở một nơi khác để giữ bí mật. Nhưng làm vậy lại quá rủi ro, một căn nhà trống đột nhiên có người ở rất dễ bị gia đình cậu phát hiện.
Cả ngày hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, khiến Giang Ý cảm thấy đầu óc mình như ngừng hoạt động. Cộng thêm cơn đau đầu vì say rượu, cậu đành phải nhượng bộ trước sự kiên quyết của Ngự Cầm Xuyên.
"Được rồi, dọn thì dọn, nhà tôi nhiều phòng trống lắm."
Giang Ý đã suy nghĩ thông rồi, cậu là kim chủ, người chi tiền là đại gia.
Nếu bản thân không đồng ý, Ngự Cầm Xuyên cũng không thể nào kéo cậu lên giường, ép buộc cậu phục vụ anh ta được.
Dù có "cưỡng ép" thì cũng không thực hiện nổi!
Sau khi thống nhất thời gian chuyển nhà, Ngự Cầm Xuyên liền rời đi, còn Giang Ý thì nằm dài trên giường làm cá mặn nửa ngày trời. Cuối cùng, cậu nhớ ra phải chia sẻ diễn biến mới nhất này với Tất Bạch.
【Thợ thủ công】: ảnh nằm chết giả
Tất Bạch hiểu rõ Giang Ý đến mức vừa nhấc máy gọi video, câu đầu tiên đã là: "Nghĩ xong sẽ nhảy từ tầng mấy của khách sạn chưa? Để tôi đến thu xác cho cậu."
Nhớ lại những lời mạnh miệng của chính mình, giờ đối diện với sự trêu chọc của bạn thân, Giang Ý xị mặt ra: "Thế thì mau đến đi, tôi đè chết cậu luôn."
Nghe vậy, Tất Bạch cười không ngừng, cười đủ rồi mới hắng giọng, giả vờ nghiêm túc: "Giang tiên sinh, trước khi cậu tìm đến cái chết, tôi có thể phỏng vấn cậu một chút được không?"
"Xin hỏi điều gì đã khiến cậu đổi ý? Là vì đối thủ quá mạnh, hay vì cậu không giữ nổi bình tĩnh khi gặp trai đẹp?"
"Haizz~" Giang Ý thở dài sườn sượt: "Cũng tại tôi quá đẹp trai, đối phương gặp xong liền đòi sống đòi chết, khuyên mãi không được, tôi đành đồng ý."
Tất Bạch chống cằm, hứng thú nhìn cậu: "Bịa đi, tiếp tục bịa nữa đi."
Giang Ý lập tức thấy chán.
Đùa thì đùa, nhưng trêu đủ rồi, Tất Bạch không quên dặn dò vài câu, đại khái là "phòng người không thể thiếu".
Dù Ngự Cầm Xuyên có đẹp trai đến đâu, rốt cuộc vẫn chỉ là người xa lạ.
Giang Ý vừa định nói rằng mình biết chừng mực, Tất Bạch đã bồi thêm một câu: "Lên giường nhớ dùng bao, phải làm tốt các biện pháp an toàn."
Một câu làm Giang Ý nghẹn họng ho sặc sụa.
Nhìn phản ứng thái quá của cậu, Tất Bạch đảo mắt: "Đã là người nuôi "chim hoàng yến" rồi mà vẫn ngây thơ thế à? Cậu không thể mạnh mẽ lên được sao?"
Giang Ý lườm Tất Bạch một cái, không nhịn được đáp trả: "Cậu thì hay lắm! Chẳng phải vẫn là một tên độc thân đấy à?"
Tất Bạch ưỡn ngực đầy tự hào: "Tôi là bậc thầy lý thuyết, tôi tự hào về điều đó. Còn hơn cậu, cái gì cũng không biết!"
Giang Ý bĩu môi: "Hứ!" Sau đó ánh mắt cậu chợt dao động, ấp úng lên tiếng: "Đại sư, chỗ cậu… có… có cái đó không?"
Dù khó nói thành lời, nhưng Tất Bạch lập tức hiểu ý, nở nụ cười đầy ẩn ý: "Chờ chút!"
Chưa đầy một phút sau, Giang Ý nhận được "tài liệu học tập" mà Tất Bạch gửi qua.
Tất Bạch nháy mắt đầy mờ ám với cậu: "Muốn làm tốt việc, trước tiên phải có công cụ sắc bén. Tiểu Ý Ý, cậu phải học hành chăm chỉ, có gì không hiểu thì cứ hỏi tôi."
"Chỗ tôi còn nhiều tài liệu lắm, bản chữ, bản video, bản hình ảnh, đủ cả."
Tài liệu Tất Bạch gửi tới chỉ mới đọc tiêu đề thôi đã khiến mặt Giang Ý đỏ bừng, nhưng miệng vẫn cứng cỏi: "Tôi chỉ tò mò nên hỏi thử thôi."
Sau đó… vội vàng bấm lưu.
Giang Ý lo xa, là kim chủ thì tuyệt đối không thể mất mặt trên giường được!
Tất Bạch cũng không bóc mẽ, chỉ tốt bụng nhắc nhở: "Đừng giải nén online, dễ bị mất đấy."
Giang Ý ghi nhớ cẩn thận. Trước khi cúp máy, Tất Bạch còn cảm thán: "Con trai à, chúng ta giờ cũng là đồng đội trên con đường 'đen tối' rồi, tình bạn của chúng ta lại lên một tầm cao mới!"
"Từ giờ cậu là người có đời sống tình dục rồi, mà người của cậu lại còn đẹp trai thế kia, tôi ghen tị quá, hu hu hu..."
Giang Ý: "..."
Không đợi Tất Bạch nói thêm, Giang Ý dứt khoát tắt video call.
---
Chẳng mấy chốc đã đến ngày Ngự Cầm Xuyên dọn đến. Là một kim chủ có trách nhiệm, tối hôm trước, Giang Ý đã nhắn hỏi xem anh ta có cần cậu cử tài xế đến đón không.
Ngự Cầm Xuyên trả lời rằng đồ không nhiều, tự bắt taxi đến là được.
"Anh chỉ có chừng này đồ thôi à?"
Khi Ngự Cầm Xuyên đến nơi, thấy anh ta chỉ mang theo một vali hành lý và một túi đen, Giang Ý khá bất ngờ.
"Tôi thuê phòng đã được trang bị sẵn đồ, chỉ cần xách hành lý đến ở. Tôi chỉ có vài bộ quần áo thôi."
Giang Ý cũng chỉ hỏi vu vơ: "Vậy cũng tiện, thiếu gì thì mua sau."
Đến nơi, Giang Ý chỉ cho Ngự Cầm Xuyên căn phòng dành riêng cho anh. Ngự Cầm Xuyên liếc nhìn căn phòng một cái, sau đó quay sang nhìn cậu.
Bị ánh mắt đó làm cho giật mình, Giang Ý vội vàng nói trước: "Chúng ta đều cần không gian riêng tư. Tôi ở phòng chính, anh ngủ phòng khách. Chuyện này không bàn cãi gì thêm."
Chỉ đồng ý sống chung đã là nhượng bộ lớn nhất của cậu rồi, chuyện ngủ chung giường thì đừng hòng!
Ngự Cầm Xuyên kéo vali vào phòng, liếc nhìn Giang Ý một cách đầy ý cười: "Tôi có nói là muốn ngủ chung đâu."
Giang Ý nghẹn lời, trừng mắt nhìn anh ta, thầm nghĩ: "Anh tốt nhất là nên như thế!"
Sau khi sắp xếp hành lý và làm quen môi trường xong, Ngự Cầm Xuyên rót một cốc nước đưa cho Giang Ý, rồi nghiêm túc nói: "Giang tiên sinh, hợp đồng đã ký rồi, nhưng có vài điều tôi muốn xác nhận lại."
Giang Ý nhận xét, "Anh thích nghi nhanh đấy. Nói đi."
Ngự Cầm Xuyên giơ một ngón tay: "Thứ nhất, thời hạn hợp đồng là một năm. Sau khi hết hạn, việc gia hạn sẽ dựa vào ý muốn của cả hai bên."
Giang Ý gật đầu: "Được."
"Thứ hai," Ngự Cầm Xuyên tiếp tục, "trong thời gian hợp đồng còn hiệu lực, không được để bất kỳ người thứ ba nào xen vào, nếu không hợp đồng sẽ bị hủy bỏ."
"Chúng ta tuy là quan hệ bao nuôi, nhưng tôi có nguyên tắc riêng. Sau này nếu Giang tiên sinh có người mình thích, hoặc chọn đối tượng khác, mong cậu thông báo với tôi ngay lập tức."
Giang Ý tiếp tục gật đầu: "Không thành vấn đề."
Điều này cậu hoàn toàn có thể đảm bảo. Dù sao chỉ riêng một Ngự Cầm Xuyên đã đủ khiến cậu đau đầu rồi.
Ngự Cầm Xuyên tỏ ra rất hài lòng, nói: "Tất nhiên tôi cũng vậy. Ngoài cậu ra, tôi sẽ không phục vụ bất kỳ ai khác."
Nghe vậy, Giang Ý bật cười, đùa rằng: "Thật không? Lỡ người khác trả giá cao hơn thì sao? Anh cũng không động lòng à?"
Ngự Cầm Xuyên cũng mỉm cười: "Giang tiên sinh cứ yên tâm, tôi là người có tinh thần hợp đồng."
Nụ cười của anh làm má trái lộ ra một chiếc lúm đồng tiền nhạt. Giang Ý bỗng thấy dáng vẻ cười của anh thật sự rất đẹp.
Về phần lời nói kia, Giang Ý chẳng để tâm. Con người vì lợi mà sống, như Ngự Cầm Xuyên đã nói hôm trước, nếu những người khác không có cơ hội hoặc anh ta không động lòng, đơn giản chỉ là vì tiền chưa đủ.
Đến giờ cơm trưa vẫn còn sớm, Giang Ý cảm thấy ngồi đối diện nhau như thế này mãi thì hơi gượng gạo bèn hỏi Ngự Cầm Xuyên có muốn làm gì đó không.
Anh vừa chuyển đến, Giang Ý vốn định gợi ý anh đi siêu thị, mua thêm vài đồ dùng cần thiết cho sinh hoạt.
Nhưng nghe vậy, Ngự Cầm Xuyên lại liếc sang nhìn cậu, sau đó thản nhiên nói: "Mặc dù bây giờ là ban ngày, nhưng nếu Giang tiên sinh có nhu cầu, tôi có thể phối hợp hết mình."
Thần thái và giọng điệu của Ngự Cầm Xuyên quá mức tự nhiên khiến Giang Ý nhất thời không phản ứng kịp. Cậu ngơ ngác hỏi: "Phối hợp cái gì?"
Mình đâu có thiếu thốn gì?
Ngay sau đó, cậu bắt gặp ánh mắt đầy ý cười của Ngự Cầm Xuyên.
Bất chợt hiểu ra mình như vừa bị trêu ghẹo, mặt cậu lập tức đỏ bừng tức tối quát: "Tôi không có nhu cầu! Anhđứng đắn chút đi!"
---
Lời tác giả:
Giang Ý: "Tôi không đồng ý thì anh cũng đâu thể ép tôi. ‘Cưỡng ép’ là không cứng lên được đâu!"
Ngự Cầm Xuyên: "Không sao, tôi có thể."
Giang Ý: "???"