Thư Mộng mở mắt là thấy Cổ Ly mặt nặng trĩu âu lo, nàng cựa quậy, ý bảo Cổ Ly đỡ nàng dậy. Bước vài bước, nàng liền thấy tinh thần sảng khoái, thân thể nhẹ nhõm, không có điểm gì bất thường cả, như thể một màn vừa rồi chưa từng xảy ra.
“Không sao rồi, ta khỏe.” Thư Mộng không giấu nổi hiếu kì, vung chân vung tay. Cổ Ly thấy nàng nháy mắt đã khỏe lại, sắc mặt hồng hào trông còn hăng hái hơn cả hắn, hai đầu mày liền nhíu lại, trầm tư nhìn về phía Quân Thần.
Quân Thần mỉm cười: “Xem ra thuốc của Quân Thần rất hợp với bệ hạ đó, hiệu lực nhanh thật. Nếu bệ hạ đã khỏe lại, Quân Thần xin phép không quấy rầy nữa.” Y cáo lui rồi đi ra khỏi ngự thư phòng.
Bệnh tới nhanh mà đi cũng chóng, song Thư Mộng cũng chẳng còn tâm tình nào nghị sự tiếp được, bèn giao cho năm vị thượng thư xử lí, mình thì đi cùng Cổ Ly trở về cung Uẩn Thanh.
Về cung, Thư Mộng bôi thuốc lên cánh tay bị thương cho Cổ Ly, xót xa trách hắn: “Chàng ngốc quá, tiện tay vớ lấy một thứ chặn miệng ta lại là được, sao phải lấy tay mình. Nhỡ bị cắn đứt thịt ra thì phải làm sao?”
Cổ Ly ôm nàng không nói gì, dưới tình huống đó hắn còn tâm tư đâu mà lấy đồ lấy vật. Thư Mộng hiểu lòng hắn nên càng thương hơn, chăm chú bôi thuốc. Cổ Ly lặng yên ngắm nàng. Giữa hai người sản sinh ra một sự ăn ý ngầm kể cả khi không nói chuyện.
Vừa bôi thuốc xong thì Ly Vân tới: “Gia, đã xác định được là không phải thuốc độc, chỉ là thuốc giảm đau thôi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT