Ở một đầu của sa mạc lớn có đất nước nọ, tên gọi Thánh Thiên. Vương triều Thánh Thiên từ thuở khai thiên lập địa đến nay đã tồn tại được tổng cộng bảy trăm ba mươi ba năm, đa phần hoàng đế là nữ. Cùng tồn tại song song là một đất nước ở đầu kia của đại mạc, Ảnh Thúc. Hai vương triều lấy chính giữa đại lục mà phân chia, mỗi bên cai quản một nửa đất đai của đại lục. Cả hai đất nước đều thịnh vượng, phồn vinh, khắp nơi thái bình thịnh trị.
Nhưng Thánh Thiên vương triều, vốn là nơi của rơi trên đường không ai nhặt, đêm ngủ không cần đóng cửa, trải qua hai năm kinh tế khủng hoảng, đình trệ, cộng thêm cảnh tranh đoạt vương vị giữa các thế lực, chẳng mấy chốc như thụt lùi ba bốn mươi năm, cảnh huy hoàng năm xưa nay chẳng còn gì ngoài sự lầm than, điêu đứng.
Nói đến thời kì khủng hoảng kinh tế và cuộc tranh giành quyền lực kia, vốn phải là hai sự kiện, nhưng cũng có thể gộp làm một. Nguyên do cũng vì khi ấy, nữ hoàng tại vị là người nhu nhược bất tài, nghe lời xúi giục liền ra sức chèn ép gia tộc hùng mạnh nhất Thánh Thiên – Cổ gia. Thế nhưng Cổ gia lại nắm trong tay toàn bộ huyết mạch kinh tế của Thánh Thiên, nào phải con sâu cái kiến để người ta dày xéo. Đòn đáp trả của họ dành cho nữ hoàng chính là trận đại loạn kinh tế, rồi cũng chính từ đó, các thế lực âm mưu tranh giành ngôi báu mới ngóc đầu dậy, tha hồ chém giết lẫn nhau. Thế mà nực cười thay, hoàng gia khơi mào cuộc chiến nhưng lại không có năng lực cứu vãn cục diện, khiến cho Thánh Thiên vương triều giàu có hoa lệ chẳng bao lâu đã suy bại thành một đống đổ nát.
Càn khôn đổi dời, bách tính lê dân Thánh Thiên hết thảy đều lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng, bốn bể tiếng khởi nghĩa vang trời, bạo dân rối loạn, châu huyện chìm trong biển lửa. Thêm vào đó, những phe cánh phản loạn trong hoàng cung cũng nhân lúc rối ren mà tác oai tác quái, hoành hành khắp nơi, mưu đồ bức nữ hoàng thoái vị, rục rịch châm ngòi cho một vòng xoáy loạn lạc mới.
Tại thời điểm then chốt ấy, Cổ gia, vốn đã di dời khỏi Thánh Thiên tránh cơn loạn lạc, âm thầm trở về nước, cùng với nam phi Cổ Ly của nữ hoàng, cũng chính là tiểu thúc của thiếu chủ Cổ gia, liên thủ hợp tác, vạch trần dã tâm soán đoạt của quân phản nghịch. Mặt khác gạt bỏ thành kiến, kêu gọi trăm quan và hoàng thất cùng bắt tay vào chấn áp loạn lạc. Nhờ vậy mà Thánh Thiên vương triều đang chìm trong đại loạn mới từng bước vững vàng, dần dần khôi phục nguyên khí.
Mà nam phi Cổ Ly lúc tại vị đã là quân phi có địa vị cao nhất hậu cung của nữ hoàng. Có thể đạt được địa vị ấy, lại góp công xây dựng Cổ gia từ một gia tộc vô danh trở thành Thánh Thiên đệ nhất môn đình, tài năng và mưu lược của hắn nhất định không thể tầm thường. Vì thế, triều đình vốn đang trong tình cảnh bế tắc không tìm ra hoàng đế, lại vừa được chứng kiến thực lực hùng hậu của Cổ gia, bèn cùng nhau tôn Cổ Ly lên ngôi, khiến cho hắn thành cung phi thứ hai trong lịch sử Thánh Thiên vương triều được suy tôn làm hoàng đế.
Cũng may Cổ gia không có dã tâm xưng vương xưng bá, Cổ Ly cũng không muốn bị tù hãm trong hoàng cung cả đời, bèn bàn bạc với bá quan tuyển chọn một nữ hoàng mới xứng đáng, rồi cáo quan hồi hương, từ nay về sau bể rộng cá ngụp lặn, trời cao chim sải cánh, sống cuộc đời tự do tự tại.
Thánh Thiên ngày mười một tháng sáu năm thứ bảy trăm ba mươi ba, tân nữ hoàng, Giá Huyên Thư Mộng đăng cơ, tình cảnh vô chủ suốt một năm trời cuối cùng cũng kết thúc, nữ hoàng đại xá thiên hạ, dân chúng ca công tụng đức, ca múa ngày đêm, khắp nơi tràn ngập không khí hân hoan.
“ Mau lên, cẩn thận vào, hôm nay là ngày trọng đại, tiểu tử nhà ngươi tay chân lanh lẹ một chút, chớ chậm trễ.” Quang cảnh trong hoàng cung thật hỗn loạn, người ra kẻ vào như mắc cửi, ngay cả cậu thái giám nhỏ mới vào cung được một năm cũng bị lão thái giám triệu đến sai hết việc nọ đến việc kia.
“ Biết rồi, biết rồi, ngài đừng có giục nữa mà, ngài càng giục tiểu nhân càng hồ đồ, ngài xem, vẫn ổn, vẫn ổn.” Tiểu thái giám mồ hôi mồ kê nhễ nhại đầy đầu đang cầm trong tay cái gì đó, lập cập theo lão thái giám chạy vòng vòng vèo vèo. Ngày nữ hoàng đăng cơ, tôi tớ bọn họ cuống lên còn chẳng kịp nữa là trì trệ chậm chễ.
“Lí công công, bên này…”
“Lục công công, tiền điện chỗ kia…” Khắp hoàng cùng chỗ nào cùng là màu áo thái giám, đi qua đi lại bận rộn. Thánh Thiên liên tiếp hai lần đăng đế đều là nữ hoàng, hậu cung là nam phi, cho nên chỉ thấy thái giám, rất ít gặp cung nữ.
“ Chuẩn bị đến đâu rồi?” Trong điện Dưỡng Tâm, một người mặc long bào vàng óng ánh đang ngẩng đầu ngắm hoàng hôn buống xuống ngoài cửa sổ. Nắng chiều kéo bóng nàng trải thật dài trên đại điện, làm nổi bật vẻ thoát tục cao quý, lại tăng thêm phong thái nghiêm trang như bất khả xâm phạm của thánh thần.
Một thiếu nữ áo tím đứng phía sau gật đầu, nhỏ nhẹ nói: “Bẩm Hoàng Thượng, đã chuẩn bị đâu vào đây, hiện đang ở trong hầm bí mật dưới tẩm cung của người.”
Người mặc long bào – Giá Huyên Thư Mộng ừm một tiếng, thản nhiên nói: “Tử Dạng, khi không có ai cứ gọi ta là tiểu thư đi.”
Người được gọi – thiếu nữ tên Tử Dạng mỉm cười gật đầu nói: “Ta biết, tiểu thư, cách xưng hô này nghe vẫn thân thiết hơn chứ. Nhưng tiểu thư, ta nghĩ chuyện này người vẫn nên cân nhắc kĩ càng hơn, với tình thế hiện tại, dù chúng ta có bắt giữ được người này thì cũng không có nghĩa là vấn đề đã được giải quyết. Thế lực đằng sau lưng hắn rất hùng hậu, chỉ cần một sai lầm nhỏ của chúng ta cũng có thể khiến địa vị của tiểu thư lung lay, chưa kể mọi người bên phía Vương gia cũng sẽ bị ảnh hưởng.”
Tử Dạng vốn từ nhỏ đã theo hầu Thư Mộng, thường ngày vẫn giúp nàng xử lý vài công vụ lặt vặt. Những lúc có việc ra ngoài, để tránh lộ thân phận, Thư Mộng để Tử Dạng gọi mình là tiểu thư. Lâu dần thành quen, Tử Dạng nói chuyện với Thư Mộng cũng không cần gọi công chúa nữa, chỉ cần gọi là tiểu thư.
Thư Mộng nghe Tử Dạng nói xong, chậm rãi quay đầu lại. Dải châu từ vành mũ rồng rủ trước trán, mày liễu thấp thoáng xinh như vẽ, đôi mắt trong veo, màu mắt xanh lam hiếm lạ đẹp lộng lẫy. Ánh mắt dập dờn như lòng biển xanh bao la vô tận, dễ khiến người ta chết chìm trong đó mà vẫn còn ngẩn ngơ chẳng biết mình chết tự bao giờ. Mũi dọc dừa cao thẳng, cặp môi hơi mỏng nhưng rất duyên, ở nàng toát lên một khí độ ung dung, tự tin ngời sáng.
Thư Mộng thoáng tư lự, rồi gật gật đầu nói: “Về tẩm cung.”
Tháng mười Âm lịch thời tiết không lạnh nhưng cũng không nóng, ấy thế mà trong tầng hầm dưới tẩm cung của hoàng đế lại nóng đến vã mồ hôi.
Thư Mộng đi theo sau Tử Dạng, chậm rãi mở cửa tầng hầm. Nơi này không có vẻ gì là nơi ẩn nấp của một hoàng đế mà có hơi hướng của một gian hình thất (*), bên trong treo đầy dụng cụ dùng để tra tấn. Nhưng hình thất này lại không phải loại bình thường, bởi những đạo cụ nhiều chủng loại bên trong không phải dùng tra tấn tội phạm, mà dùng cho một loại thú vui khác của các vị hoàng đế. Nói như vậy là bởi chỉ nhìn thoáng qua thôi đã thấy hình cụ(*) có roi da, roi mềm, có nến, có kim sắt, không dưới ba bốn mươi loại khác nhau. Chưa kể gần đó còn có một đống chai lọ to nhỏ, là chuẩn bị vì gì, người tinh ý vừa thấy là biết liền.
(*) Hình thất, hình cụ: phòng tra tấn (dụng hình) và dụng cụ tra tấn.
Thư Mộng nhìn người đàn ông bị trói trên cao ở chính giữa phòng. Người này hai tay bị xích ngược lên trên, đầu gục xuống ngực, mái tóc dài xõa xuống tận thắt lưng, che kín gương mặt. Thân hình hắn không hề nhúc nhích, hiển nhiên đã bất tỉnh.
Đã giữa tháng mười nhưng người này chỉ mặc độc một chiếc áo lót, lúc này đã sũng mồ hôi, dính chặt vào cơ thể hắn, vẽ lên những đường nét hoàn hảo. Đôi chân trần không gì che chắn, nước da màu đồng láng mồ hôi loang loáng ánh nến huyền ảo. Một căn phòng la liệt dụng cụ tra tấn, vì hắn, mà bỗng gợi lên cảm giác hấp dẫn dị thường.