Thư Mộng hớn hở hỏi Cổ Ly: “Dễ thương không?”
Cổ Ly nhăn mặt dè bỉu: “Không.”
Mộng Thành và Mộng Chân tỏ vẻ cáu kỉnh, vỗ hai bàn tay đầy nước bọt lên mặt Thư Mộng. Má Thư Mộng ướt nhẹp, bấy giờ Cổ Ly mới nhướn mày bảo: “Thế này mới dễ thương này.”
Thư Mộng dở khóc dở cười lườm hai bé con, đoạn hất hàm với Cổ Ly: “Chìa mặt ra đây.”
Cổ Ly không phản đối, chìa mặt ra, Thư Mộng cầm tay một bé chùi chùi lên mặt Cổ Ly, cười phá lên: “Dễ thương…này.”
Cổ Ly thấy nàng vui vẻ như vậy cũng nhẹ lòng. Những ngày vừa qua nàng đã quá mệt mỏi rồi, may mà thời gian giữa mỗi đợt phát tác đã dài hơn, thời gian phát bệnh cũng ngắn lại, xem như là có tiến triển. Bên cạnh Thư Mộng còn có hai đứa bé chơi cùng, khiến nàng mỗi ngày đều phấn chấn, vô cùng yêu chiều hai nhóc tì.
Hắn cưng chiều lau má cho Thư Mộng, dịu dàng bảo: “Con người khác không đáng yêu, hai chúng mình đẻ một đứa mới đáng yêu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT