Diệp gật đầu nghiêm túc. Vì dòng họ Cổ, năm xưa, mới mười tám tuổi thiếu gia của gã đã phải vào cung làm quân phi. Mười năm thanh xuân tươi đẹp thế là đi đứt. Trong mười năm ấy, hăn đã phải ngậm đắng nuốt cay, trải qua biết bao nhiêu lần thoát chết trong gang tấc, bày mưu tính kế tranh vị đoạt quyền…Giờ tất cả đã đi vào dĩ vãng. Từ này về sau những thứ ấy chẳng còn quan trọng nữa, hắn sẽ có thì giờ tung hoành cả thiên hạ.
Cổ Ly thấy Diệp nghiêm nghị thế thì phì cười: “Ta bảo…”
“Kìa, các ông đã nghe tin mới chưa, thánh chỉ đầu tiên của tân nữ hoàng phong Nhiếp chính đại nhân làm phi tử đấy, ghê thiệt! Không biết hắn là người như thế nào mà cả hai đời nữ hoàng đều mê mệt nhỉ?” Cổ Ly chưa nói được mấy chữ, cái giọng nói thô lỗ kia đã khiến hắn cứng họng.
Cổ Ly sầm mặt, hai chủ tớ không hẹn mà cùng nghiêng đầu nhìn về hướng phát ra câu chuyện.
Những kẻ đang bàn tán là bốn người mới lên lầu. Người thứ nhất vừa dứt lời, kẻ thứ hai đã đế vào: “Tin của ông là tin vịt, phi tử đâu ra, hình như chỉ là quân thị thôi. Các ông nghĩ xem, Nhiếp chính đại nhân vốn là quân phi, địa vị cao gấp mấy lần quân thị. Giờ bị tấn phong thế, không phải là sỉ nhục hắn sao?
“Các ông sai bét cả rồi, Nhiếp chính đại nhân là quan triều đình, sao có thể nhập cung làm phi được, không biết thì dựa cột mà nghe này…”
Cổ Ly lộn ruột lắm, chỉ muốn táng cho bọn ngu đấy mấy phát vào mỏ. Diệp nhác thấy chủ nhân sắp giết người đến nơi rồi thì vội khẽ giọng can ngăn: “Thiếu gia, ngài muốn xử lí việc này thế nào? Nữ hoàng tùy tiện quá, không thèm hỏi ý thiếu gia mà đã quyết định. Việc này chung quy là có lợi hay không có lợi cho chúng ta?”
Diệp không nói rõ ràng, nhưng Cổ Ly hiểu ý gã. Cổ Ly trầm tư một hồi rồi lắc lắc đầu: “Khá lắm, cô ta rất thông minh. Dám dùng đến chiêu này để trói buộc ta và Cổ gia, chứng tỏ chẳng phải tay mơ đâu.”
Cổ Ly nhếch môi cười rất khinh khi, tựa lưng vào ghế thờ ơ nói: “Cô ta thích thì cứ ban thánh chỉ, ta sống tự do là việc của ta. Muốn bắt ta phải nghe lệnh ư? Nằm mơ bắt con tưởng bở!”
Diệp thấy Cổ Ly ngang tàng thế thì cũng vui vẻ theo. Nữ hoàng mới có thế lực, có tài năng đến mấy thì cũng chỉ là châu chấu đá xe với nhà họ Cổ. Thánh chỉ của nàng cho thiên hạ đọc thì được, chứ Cổ gia đời nào để vào mắt.
Diệp cười hí hửng: “Cái này chắc phải gọi là bắt nạt người lớn, thiếu gia nhỉ?” Cổ Ly cười phá lên. Muốn bắt nạt ta ư, để xem cô làm thế nào nhé!
“Tiểu thư, bọn họ ngạo mạn quá, chẳng coi người ra gì cả.” Tử Dạng tức tối nói với Thư Mộng. Trái lại Thư Mộng vẫn hết sức điềm nhiên.
Liếc mắt nhìn tấm lưng Cổ Ly sau bồn cây cảnh phía Tử Dạng, Thư Mộng nghĩ không uổng công mình bôn ba dặm đường, tin tình báo của Thừa tướng quả nhiên chính xác, Cổ Ly chính là một kẻ yêu gia đình vô cùng, kiểu gì hắn cũng tìm đường về Cổ gia. Hơn nữa Cổ Ly còn có thói mê rượu, đi qua Vân Châu chắc chắn sẽ ghé Bách Hoa lâu làm vài chén. Nàng mới đợi một ngày mà hắn đã xuất hiện rồi.
Thư Mộng chậm rãi ngả lưng ra ghế. Thế lực nhà họ Cổ như ngọn núi cao vời vợi, nàng không muốn dây vào họ. Đáng lí nàng đã bỏ qua cho Cổ Ly rồi, nhưng với cái thái độ bố đời đấy, nàng sẽ cho hắn biết mặt. Đồ khốn, làm như thiên hạ này chỉ có mình gã thống trị không bằng!
Thư Mộng liếc Cổ Ly rồi đưa cho tửu bảo đứng cạnh một vật, khe khẽ dặn dò vài câu. Tửu bảo kinh ngạc ngó Cổ Ly rồi gật đầu lui xuống.
“Quý khách, có vị khách trong lầu tặng ngài ạ.”
Cổ Ly ngạc nhiên khi thấy tửu bảo cầm một chén rượu to. Diệp hỏi ngay: “Ai tặng?”
Tửu bảo ngó sang chỗ Thư Mộng ngồi, thấy khách đi mất rồi thì bảo: “Hai vị khách ấy về rồi ạ.” Vừa nói vừa đặt chén rượu xuống, thi lễ rồi lui ra.
Cổ Ly nhíu mày nhìn chén rượu, nghĩ ngợi một chút rồi nhấc lên. Diệp thấy vậy vội giữ tay hắn lại: “Thiếu gia cẩn thận. Chén rượu này rất bất thường.”
Cổ Ly mỉm cười: “Ta biết. Nhưng không uống vào bụng thì làm sao biết nó lạ chỗ nào?” Dứt lời hắn ra hiệu cho Diệp buông tay, ngửa đầu dốc cạn chén.
Diệp thấy Cổ Ly im lặng hồi lâu thì tò mò lắm, hỏi: “Sao rồi ạ?” Gã có thể xác định được rằng rượu không độc, nhưng còn thành phần nào khác không thì Diệp chịu.
Cổ Ly nghiên cứu hương vị của chén rượu hồi lâu, đột nhiên bật cười rất khẽ. Hắn mân mê cái chén, bảo: “ Chín loại Bách Hoa tửu trộn lẫn với nhau, chín loại vị khác nhau, hay, hay quá. Nếu đã đến đây rồi, thì để xem cuối cùng ai sẽ hàng phục ai nhé!”
Cổ Ly nói không đầu không đũa làm Diệp phải nhìn quanh quất một hồi xem có bỏ sót gì không, thế mà chẳng phát hiện kẻ khả nghi nào cả. Cổ Ly thản nhiên buông chén rượu: “Đi mất rồi. Chúng ta cũng về thôi, chuyến đi này đâm ra lại không tẻ nhạt đấy.”
Vừa nãy, chỉ trong một chén rượu thôi nhưng hắn nếm ra được chín vị bách hoa tửu khác nhau. Có cay, có chua, có ngọt, có đắng, đó là thứ hương vị chỉ uống vào mới cảm nhận được. Mà chín là số gì? Là con số tượng trưng cho quyền uy tối thượng.
Chén rượu ấy nói với Cổ Ly rằng, người tặng nó là một người có địa vị cực kì tôn quý mà hắn biết rõ, nhưng người khác thì không. Một người như thế, chẳng phải Thư Mộng thì còn là ai khác được đây?
Trên đường cái, Thư Mộng và Tử Dạng tản bộ, hai người đều cải trang thành nam giới. Tử Dạng thấy chủ nhân ung dung thế thì tò mò: “Tiểu…Thiếu gia, người có chắc hắn hiểu ý người không ạ?”
Thư Mộng dừng bước trước một hàng bán đồ chơi làm từ đường, ngắm nghía những sản phẩm tinh xảo, thản nhiên nói: “Nếu hắn không hiểu được thì trên đời này chẳng ai hiểu được.”
Tử Dạng thấy Thư Mộng quả quyết đến vậy thì đành hỏi: “Thiếu gia, vậy người tính sao? Chúng ta sẽ làm gì tiếp đây ạ?”
Thư Mộng chọn một món đồ chơi trên quầy, trả tiền rồi thong thả nói: “Ta chẳng có kế hoạch đâu. Xe đến núi ắt có đường, tùy cơ ứng biến thôi.”
Tử Dạng ngẩn ra: “Thiếu gia, vậy chúng ta đuổi theo đến tận đây để…?”
Thư Mộng cười nhẹ: “Chẳng qua là để giữ thể diện cho bản thân, làm màu với bá quan văn võ tí thôi. Làm gì phải mất công bày mưu tính kế, cứ coi như mình đi du lịch một chuyến. Trước giờ không có cơ hội đi đây đi đó, về sau còn khó khăn hơn. Nhân cơ hội này chúng ta cứ chơi cho thỏa, dù sao đường đến Thương Châu hẵng còn dài.” Vừa nói vừa thong thả đi về phía trước.