Thư Mộng lúc này phất phất tay, thản nhiên nói: “Bãi triều”
Nhìn quần thần rút xuống, Kim Loan điện không còn một bóng người, Thư Mộng mới thở dài nhẹ nhõm tựa vào long ỷ. Tử Dạng bên cạnh lo lắng hỏi: “ Tiểu thư, sao rồi, còn chống đỡ được không?”
Thư Mộng hơi hơi nhắm mắt lại, lắc đầu. Thân thể nàng mệt nhọc nhức nhối, cử động vô cùng khó khăn, nơi riêng tư lại đau như có lửa thiêu nóng bỏng, thoáng nhớ tới Cổ Ly hôm qua điên cuồng trên người, Thư Mộng vừa ngượng ngùng vừa phẫn nộ, cảm xúc nhộn nhạo trong lòng khó nói thành lời. Nàng hít sâu một hơi nói với Tử Dạng: “ Chuẩn bị hành trang , bổn hoàng muốn xem xem làm sao Cổ Ly trốn thoát khỏi bàn tay bổn hoàng đây.” Dứt lời, nàng mạnh mẽ chống tay đứng dậy, phẩy tay áo bỏ đi.
Vài ngày sau, tại Bách Hoa Lâu, thành Vân Châu .
Bách Hoa Lâu này chính là nơi nổi tiếng nhất thành Vân Châu không phải bởi đồ ăn, mà bởi rượu. Vân Châu vốn là nơi sản xuất rượu ngon, bách hoa tửu ở đây là đệ nhất Thánh Thiên. Mà rượu của Bách Hoa Lâu là ngon nhất, nhiều năm nay tiếng thơm đồn xa, khách khứa lúc nào cũng đông đúc tấp nập. Hơn nữa, Bách Hoa lâu có một đặc điểm chính đó là bản thân nó không phải một tửu lâu chính hiệu, nhưng theo một cách nói khác, nơi này mới là tửu lâu xịn. Bách Hoa lâu không bán thức ăn, nhiều nhất chỉ bán bánh ngọt ăn kèm với rượu. Nhân viên phục vụ ở đây cũng không phải “tiểu nhị” thông thường, tất cả là “tửu bảo”, tức là vô cùng am hiểu văn hóa rượu; tiểu nhị bình thường hoàn toàn không thể sánh bằng.
“Hai vị khách quan muốn bách hoa tửu bao nhiêu năm?” Một tửu bảo nho nhã như văn nhân vừa thấy hai người đàn ông dáng vẻ bất phàm đi tới, bèn tươi cười tiến tới nghênh đón.
Người đàn ông đi trước mỉm cười đầy quyến rũ, quen thuộc bước tới cầu thang: “Các ngươi có những loại nào?”
Tửu bảo rất niềm nở, vừa dẫn đường vừa nói: “Quý khách hỏi khéo quá, ha ha. Chỉ cần quý khách đọc tên, Bách Hoa lâu chúng tôi chắc chắn có.”
Hai người đàn ông chọn một bàn nhỏ cạnh cửa sổ để ngồi. Người đàn ông vẫn nỏi chuyện với tửu bảo vui vẻ nói: “Vậy lấy một vò bách hoa năm mươi ba năm cho ta.”
Tửu bảo nghe anh ta nói thế liền cười càng to: “Hóa ra là người trong nghề, Bách Hoa tửu năm mươi ba năm chính là loại cực phẩm, so với bảy tám mươi năm còn quý giá và thanh khiết hơn nhiều. Xem ra sự có mặt của tiểu nhân hơi thừa thãi rồi. Quý khách, loại rượu năm mươi ba năm này vô cùng quý hiếm. Trong thiên hạ, ngoài số lượng tiến cống lên hoàng đế, rượu ấy chỉ bán duy nhất ở Bách hoa lâu chúng tôi. Trân quý đến nhường ấy, dĩ nhiên không có giá mềm. Đây là giá tiền, có lẽ hai vị nên xem thử.” Vừa nói tửu bảo vừa đưa bảng giá cho người đàn ông kia.
“Nếu ta không uống nổi rượu này thì khắp Thánh Thiên chẳng ai uống nổi đâu, đem một vò đến đây.” Người nọ thoáng cười, ăn nói rất ngông nghênh.
Tửu bảo trông anh ta có khí thế của người quyền cao chức trọng thì thầm khen trong lòng. Người đàn ông từ đầu đến giờ vẫn im lặng bấy giờ mới rút ra một ngân phiếu, tửu bảo thi lễ với hai người, nhận ngân phiếu rồi lui xuống. Quy củ mấy trăm năm nay của Bách Hoa lâu vẫn là vậy, nhận tiền trước rồi mới dâng rượu. Tuy rằng khá kì lạ, nhưng lại hấp dẫn rất nhiều người mến danh mà đến.
“Rượu ngon, quả nhiên là rượu ngon. Thuần hơn cả rượu ta từng uống trong cung đấy.”
Người đàn ông lặng lẽ lúc này mới cất tiếng: “Về khoản này, Nhiếp chính đại nhân chẳng am hiểu quá còn gì?”
Quả nhiên, người khen rượu không dứt lời kia chính là Cổ Ly. Cổ Ly nhàn nhã tựa lưng vào ghế ngồi: “Đừng có gọi bậy. Hồi ta còn ở Thương Châu với đại ca, đã được liệt vào hàng cao thủ rồi. Những kẻ muốn so tài uống rượu với ta đều tự chuốc lấy thất bại mà thôi. Diệp à, lẽ nào ngươi còn không biết điều ấy?
Vừa dứt lời, Cổ Ly chợt nheo mắt: “Chỉ có cô ta là ngoại lệ.”
Người đàn ông tên Diệp nghe vậy thì cười tít: “ Nguyệt chủ(*) của chúng ta vốn độc nhất vô nhị.”
(Nguyệt chủ: La Điệp Y, cháu dâu của Cổ Ly)
Cổ Ly cười ruồi: “Con bé Điệp Y đấy cũng quái thai lắm. Đàn bà con gái mà máu lạnh không ai bằng, thủ đoạn cũng tàn nhẫn lắm. Ta cũng chẳng hiểu nó tốt ở chỗ nào mà cái thằng Hạo Nhiên say như điếu đổ, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Làm tiểu thúc nó, ta thấy ê cả mặt!”
Diệp cười phá lên: “Thiếu gia, cẩn thận Nguyệt chủ nghe được đấy. Nguyệt Đường thế lực trải rộng khắp Thánh Thiên, có khi ở quán này cũng có người của chúng ta. Nếu giờ này Nguyệt chủ biết được, lần này trở về kiểu gì cũng gặp rắc rối.”
Cổ Ly hừ một tiếng khinh bỉ: “Ôi trời ta lại sợ nó quá! La Điệp Y có lợi hại đến mấy cũng vẫn phải gọi ta là tiểu thúc, con cô ta sinh ra cũng phải gọi ta là ông. Ta mà có thời gian rảnh đấu với nó, không cho nó một bài học nhớ đời, thua tâm phục khẩu phục, thì cứ viết ngược tên ta lại.”
Diệp lại cười bò lê bò càng: “Ông?! Thiếu gia ơi, người đã hai mươi tám cái xuân xanh rồi còn chưa có con, còn nói gì đến cháu chắt! À quên, lần trước lần trước thiếu gia cày cuốc hộc bơ, khéo lại nên cơm nên cháo đấy.”
Đang yên đang lành lại nghe Diệp nhắc tới tình trạng thảm thương hôm trốn khỏi cung, Cổ Ly hơi biến sắc nhưng cũng mau chóng bình tĩnh lại. Hắn cười bảo: “Tiểu tử nhà ngươi mồm mép quá nhỉ! Thân làm hộ vệ mà để chủ nhân rơi vào cảnh ấy, ta nên tống quách ngươi đến chỗ Nguyệt chủ rèn luyện lại cho rồi.”
Diệp nghe vậy liền thanh minh: “Thiếu gia yêu quí của tôi ơi, tôi làm sao mà biết được nữ hoàng ghê gớm đến vậy, dám “xử” người ngay tại chỗ? Ai dà, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, mệt người một tí nhưng được nhận hoàng ân, thiếu gia lời thế còn chê gì.”
Cổ Ly nghe Diệp ngả ngớn đùa cợt thì lườm gã cháy mắt. Nhớ lại hôm ấy trúng xuân dược, hắn và Thư Mộng điên loan đảo phượng không biết bao nhiêu lâu. Thuốc chưa hết tác dụng, Thư Mộng đã ngất lịm, còn hắn thì không rời nổi một ngón tay khỏi thân thể nàng. Diệp lén lút mò đến từ sớm nên xem trọn bộ. Chờ cơn cuồng nhiệt qua đi, khi hắn đã ngủ, Diệp mới đưa hắn trốn khỏi hoàng cung ngay giữa đêm. Lúc Cổ Ly tỉnh lại thì họ đã cách xa kinh thành rồi.
Diệp thấy Cổ Ly lườm mình thì thầm cười chế nhạo. Sau một thoáng trầm ngâm, Cổ Ly khoan thai nói: “Không sao. Bây giờ ta và nàng chẳng dính dáng gì tới nhau nữa rồi. Từ rày trời cao biển rộng, mỹ nữ rượu ngon khắp muôn nơi, cuộc sống tự do đương vẫy gọi ta đến hưởng thụ đó.”