“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, con trai nhà họ Cổ là Cổ Ly chịu ơn mưa móc của đế vương, được sủng ái, cân nhắc thân thế trong sạch, phẩm tính đoan chính, đặc cách phong làm quân thị, khâm thử.”
Văn võ bá quan trên điện Kim Loan cũng đến phát hoảng khi đạo thánh chỉ đầu tiên của hoàng đế mới lại phong Cổ Ly làm quân thị. Bọn họ vừa bàn tán xôn xao, vừa ngước nhìn Thư Mộng trên ngai vàng.
“Bệ hạ, lão thần thấy quyết định này chưa thỏa đáng. Dù Giám quốc đại nhân đã từ quan, nhưng danh tiếng vẫn còn đó. Việc nạp ngài ấy vào hậu cung là điều không nên chút nào.” Thừa tướng vội đứng dậy tấu trình, chúng quần thần trong triều cũng nhất nhất hùa theo.
Thư Mộng nhìn các nguyên lão trong triều, chậm rãi nói: “Thừa tướng cũng biết, giờ Cổ Ly đã là bình dân rồi đúng không? Nếu thế, có gì là không thể? Huống hồ, bổn hoàng hôm qua đã lâm hạnh hắn. Giờ không đưa vào hậu cung, vậy Thừa tướng nói xem bổn hoàng nên làm gì?”
Chúng quan càng xôn xao tợn. Tân hoàng vừa lên ngôi đã để mắt Cổ Ly, lại còn “thịt” Cổ Ly ngay tức thì. Cổ Ly có thế lực và bản lĩnh ra sao, bọn họ còn lạ gì nữa, nhưng chẳng ai ngờ bệ hạ và cựu giám quốc đại nhân lại bén lửa nhau nhanh như vậy.
Thừa tướng nghe Thư Mộng nói thế thì lắc đầu: “Không được, không được đâu ạ. Cho dù hông có thân phận giám quốc, thì Cổ đại nhân cũng là quân phi tiền triều. Chiếu theo luật pháp, Cổ đại nhân phải được tôn xưng làm thái phi, không thể đứng ngang hàng với bệ hạ được.”
Thư Mộng thản nhiên cười: “Nếu hắn là thái phi, vậy tại sao không ở trong hậu cung mà lại được ra ngoài?”
Thư Mộng hỏi câu này chẳng khác nào dồn thừa tướng vào thế bí. Ngoại lệ của Cổ Ly chính là do tình huống bắt buộc, bởi cuộc nội loạn vừa qua phải nhờ có hắn ra tay mới kết thúc mau chóng được. Yêu cầu được tự do cũng do hắn đề xuất, vì đại cục, bọn họ đương nhiên phải chấp nhận, dẫu vi phạm mấy trăm năm lề lối của vương triều. Bị hỏi lí lẽ, thừa tướng cũng thấy khó xử, không biết trả lời thế nào cho phải.
“Bệ hạ…xử trí như vậy cũng không chu toàn. Tuy Cổ Ly đã là thảo dân, nhưng trước đây từng là quân phi, địa vị tôn quý. Giờ nếu để Cổ Ly vào cung với tư cách quân thị, e là thiệt thòi cho ngài ấy quá.” Hữu tướng quân thấy Thừa tướng bí quá đành lên tiếng nói giúp.
Thư Mộng lạnh lùng: “Hồi xưa là hồi xưa, bây giờ là bây giờ. Bổn hoàng cho rằng tài cán Cổ Ly chỉ đến hàng quân thị, vậy thì hắn chỉ được phong quân thị thôi. Lẽ nào, bổn hoàng muốn tấn phong ai, tấn phong thế nào còn phải hỏi ý kiến các ngươi? Nếu thế, các ngươi để bổn hoàng lên ngồi làm gì, để Cổ Ly giám quốc tiếp chẳng phải tốt hơn sao?”
Lập luận của Thư Mộng tưởng chừng như nhẹ nhàng mà cực kì sắc bén, khiến các đại thần không dám nghị luận lôi thôi nữa.
Cuối cùng, người lên tiếng lại là người đã giữ im lặng nãy giờ – một vị Thừa tướng râu tóc bạc phơ, nguyên lão năm triều: “Những việc ấy đều là nội sự của bệ hạ. Trừ ngôi hậu và các đại phi cần cần quần thần thương nghị, những phân vị khác đều do bệ hạ tự quyết định, chúng thần không có quyền lên tiếng.”
Ông ta nói thế xong thì tất cả mọi người ngấm ngầm nhìn nhau. Thế lực của Cổ Ly hiện tại quá lớn, dù hắn có làm quan trong triều hay ở ngoài du sơn ngoạn thủy, vẫn là một mối uy hiếp lớn với hoàng thất. Hơn nữa, người này không giết được, không giam được, không thả được, không có cách nào xử lí cả. Đâm ra, việc thu nạp hắn vào hậu cung thực ra lại là một kế sách cực kì hay của tân đế.
Có phi tử quyền lực như vậy, tiếng tăm, địa vị của hoàng đế cũng trội hơn hẳn. Việc khống chế hắn trong hậu cung cũng khiến các thế lực khác phải kiềng nể, từ đó mà giữ vững đế vị.
Lên triều đình làm quan được toàn là những người có đầu óc, làm sao họ không biết mưu lược của hoàng đế trong chuyện sắc phong này. Chẳng qua họ biết tỏng hoàng đế mới lên ngôi, thế mỏng lực thưa, còn Cổ Ly là cây cao bóng cả. Họ hô hào “không thỏa đáng” chẳng qua là vì sợ đắc tội với Cổ Ly hơn là sợ tân đế thôi.
Giờ có lão Thừa tướng lên tiếng, thái độ nữ hoàng lại hết sức cương quyết thì quần thần im re ngay. Thừa tướng đang chỉ điểm cho họ rằng đây là việc tranh đấu cá nhân giữa Cổ Ly và nữ hoàng, không đến lượt bọn họ chõ vào. Huống hồ pháp luật của vương triều Thánh Thiên quy định rõ, việc tấn phong các phi tần phân vị thấp là quyết định của đế vương, không cần họ góp ý. Thánh thần đánh nhau, người phàm chớ có tham dự, thế mới yên thân. Chỉ có điều, họ tò mò không biết Cổ Ly đang từ người đứng đầu hậu cung, từ giám quốc cai quản cả thiên hạ, giờ tụt xuống hàng quân thị tép riu, sẽ có cảm nhận gì.
Thư Mộng quan sát quần trong điện Kim Loan, thái độ của họ ra sao nàng nắm rõ như lòng bàn tay. Hai phe đều không thể đắc tội, vậy họ sẽ chờ phe nào thất thế trước thì đi nịnh bợ phe còn lại cho dễ. Chuyện này chẳng cần mang ra bàn thảo cũng biết chả ai dám đắc tội Cổ Ly, Thư Mộng thầm cười lạnh. Thế cũng tốt, giờ nàng chỉ cần họ im lặng thôi. Tạm thời đám quan lại này chưa phải nhân vật chính, việc cấp bách bây giờ là dẹp yên thế lực Cổ Ly.
Thư Mộng thấy không ai có ý kiến gì nữa thì thong thả nói: “Nếu đã như vậy, việc này coi như xong, chiếu cáo thiên hạ ngay trong hôm nay đi.”
Nữ quan hầu bên cạnh là Tử Dạng liền đáp: “Tuân chỉ.”
Thư Mộng “ừ” một tiếng, chậm rãi nói: “Phía nam năm nay có lũ lụt nghiêm trọng, tình hình thiên tai phức tạp, bổn hoàng quyết định tự mình thị sát. Trong thời gian bổn hoàng vắng mặt, đại sự trong triều cứ theo lệ cũ tiến hành xử lí.”
Quần thần nghe Thư Mộng ban bố mệnh lệnh thứ hai thì lại liếc nhau, đồng thanh đáp “dạ.” Thư Mộng thấy họ hợp tác thế thì hơi ngạc nhiên, nhưng trông ai nấy đều có vẻ hiểu chuyện thì cười thầm. Quả nhiên hoàng cung nhiều tai mắt, tất cả đã biết Cổ Ly trốn cung rồi. Đại bản doanh Cổ gia ở Thương Châu, thuộc khu vực phía nam Thánh Thiên. Ý đồ xuống miền Nam của Thư Mộng vậy là lộ rõ.
Thấy quần thần đã hiểu vấn đề, Thư Mộng cũng không nhiều lời nữa. Việc xử lí Cổ Ly gấp hơn những việc khác. Nếu không thu phục được hắn, không chiếm được sự trung thành của hắn, ngôi vị hoàng đế của nàng có ngồi cũng như không. Hiện giờ chính sự hơi lộn xộn một chút cũng không sao, quan trọng là về sau không lộn xộn nữa. Dù sao Cổ Ly hẵng còn đó, Thánh Thiên chưa đến hồi loạn lạc được đâu.