Tất cả những gì còn sót lại trong đầu Thư Mộng ấy là tạch rồi, chắc chắn cái bình nước kia cũng pha thuốc. Rõ ràng bình nước trong mật thất ngay từ đầu, thế mà nàng bất cả không thèm kiểm tra đã uống bừa. Nhưng mọi suy nghĩ tự trách của nàng lập tức bị nhấn chìm bởi nhu cầu bức thiết của cơ thể. Thư Mộng vồ vập đáp trả nụ hôn của Cổ Ly.

Cổ Ly vừa đốt lửa trên đôi môi Thư Mộng vừa giật áo quần của nàng xuống. Cơ thể đầy đặn nõn nà dưới long bào khiến hắn thèm thuồng đến phát điên. Đây là lần đầu tiên Cổ Ly được tiếp xúc với người con gái mĩ miều nhường này, hắn như đắm say vì làn da mịn màng tơ lụa của nàng. Cổ Ly bế thốc Thư Mộng lên, ngoạm lấy nụ đào chớm nở, say sưa mút mát.

Thư Mộng vỡ òa, run rẩy trong cơn khoái cảm, nấc lên: “Đừng… Đừng mà.” Hai tay yếu ớt choàng lên đầu Cổ Ly, nửa muốn giật ra nửa muốn quấn quít, ưỡn người lên ma sát với thân thể hắn.

Cổ Ly vừa mơn trớn nụ đào vừa vuốt ve tấm lưng mượt mà của Thư Mộng, khiến xích sắt quấn quanh người nàng cũng tuột xuống theo. Mất đi vật cản, Thư Mộng gần như ngã ra sau. Cổ nàng trắng mịn như cổ thiên nga, thân thể ngọc ngà bị trói buộc bởi những sợi xích, áo quần lôi thôi. Trông nàng vừa đáng thương mà cũng vừa gợi cảm đến lạ thường.

Những vòng xích khiến cho Thư Mộng sát với Cổ Ly hơn bao giờ hết, bàn tay hắn chu du trên khắp cơ thể nàng, khơi dậy ngọn lửa trong lòng nàng. Thư Mộng miết lấy đầu Cổ Ly, đè lên người hắn mà cọ sát.

Hành động ấy khiến máu nóng của Cổ Ly phun trào, hắn xốc Thư Mộng lên, thúc vào trong người nàng theo bản năng, hai người quyện chặt vào nhau.

“Ôi, đau!” Sự hấp tấp ấy khiến Thư Mộng quá đau đớn, nàng ôm chặt lấy hắn la lên.

Cổ Ly giật mình, lí trí bị tình dục lấn át nãy giờ mới hồi lại được một chút. Hắn siết chặt lấy nàng, đong đưa cơ thể, dỗ dành bằng chất giọng khàn khàn: “Tí nữa thôi là hết đau rồi.”

Thư Mộng bị Cổ Ly thúc vào liên tiếp, nhịp chuyển động ấy giải tỏa nỗi khát khao trong chính bản thân nàng, khiến xúc cảm của Thư Mộng thăng hoa, tuyệt vời đến khó tả. Nàng vô thức ôm chặt hắn, vô thức rên ư ử. Giờ phút này nàng chẳng cần phải chú ý đến tôn nghiêm, phong độ hay sự dè dặt nữa, cảm giác chỉ phải tập trung vào việc hưởng thụ người đàn ông tuyệt vời này khiến nàng cảm thấy thích thú vô cùng.

Trong cơn mê đắm, Thư Mộng lơ mơ cảm thấy Cổ Ly gỡ bỏ hết xích sắt, bế nàng lên chiếc giường bằng ngọc đen, hai người cùng nhau điên loan đảo phượng.

Đêm xuân trướng ấm ủ đào hoa, vốn là quân thần, từ nay về sau chỉ e không còn được như vậy.

“Tiểu thư, tiểu thư, người mau tỉnh lại, mau tỉnh lại đi.”

Thư Mộng mệt rũ rượi, loáng thoáng nghe bên tai có tiếng thúc giục đầy lo lắng, liền cố gắng mở mắt. Đầu giường, Tử Dạng sốt hết cả ruột lay nàng dậy. “Sao?” Thư Mộng vừa cất tiếng hỏi thì cũng sững người, giọng nói trong trẻo của nàng sao khàn đặc thế này?

Tử Dạng thấy Thư Mộng đã tỉnh thì thở phào nhẹ nhõm, lấy hơi rồi mới nói: “Tiểu thư phải nhanh lên, sắp tới giờ thiết triều rồi. Hôm nay là ngày đầu tiên, người không thể đến muộn được.”

Thư Mộng nghe Tử Dạng nói thì cũng sực nhớ ra việc lớn, đây là ngày đầu tiên lâm triều sau khi làm nữ hoàng của nàng, đến trễ thì chết! Thư Mộng nhảy xuống giường. Nào ngờ, người nàng cứ như bị rút xương, ngã quỵ.

Tử Dạng quýnh lên: “ Tiểu thư, người làm sao vậy? Ối…tiểu thư…người…” Tử Dạng thấy Thư Mộng ngã thì đỡ lấy chủ nhân, nhưng tình cờ làm chăn của Thư Mộng tuột xuống theo. Tử Dạng thấy một cái là hết cả hồn.

Toàn thân Thư Mộng toàn vết hôn vết cắn, mút miết, nhất là chỗ kín. Nàng nằm trên giường ngọc đen, cơ thể trắng trẻo đầy vết đỏ hồng, trông như một bức mĩ nhân đồ vậy.

Thư Mộng bấy giờ mới thấm đau, rã rời hết cả người. Thế mà còn bị Tử Dạng nhìn bằng ánh mắt bối rối, làm nàng cũng ngượng theo, nhẹ giọng trách mắng: “Đắp lại chăn cho ta đi còn đợi gì?”

Thấy Thư Mộng thẹn thùng quá đỗi, Tử Dạng cũng cuống quýt kéo chăn cho nàng, mặt như táo chín, lúng búng hỏi: “Tiểu thư, người ấy là ai thế? Chẳng lẽ là…”

Không nói thì thôi, hỏi đến lại càng khiến Thư Mộng xấu hổ gấp bội. Nàng lườm Tử Dạng. Tử Dạng không dám hỏi nữa, nhưng hết sức lo lắng cho chủ nhân.

Thư Mộng thần người ra nhớ lại đêm qua, vốn nàng muốn đấu trí với Cổ Ly, nhưng không ngờ lại để chính bản thân trúng xuân dược. Cổ Ly cũng bị bỏ thuốc, thành ra cả hai vui quên trời quên đất trong căn phòng này. Bản thân nàng cũng mất trí, cứ quấn lấy hắn đòi hỏi mây mưa, chẳng giống nữ hoàng một tí nào cả.

Càng hồi tưởng càng nhớ ra lắm thứ, Thư Mộng ngượng chín người. Đồ khốn Cổ Ly ấy nghĩ ra đủ mọi tư thế, làm nàng nghĩ lại mà thấy phát sốt cả đầu. Thư Mộng cứ ngỡ mình biến thành người khác luôn rồi ấy, nàng đã bao giờ nghĩ mình cũng có thể nhiệt tình vậy được. Càng nghĩ đâm lại càng giận. Thư Mộng nghiến răng ngó nghiêng xung quanh mật thật, bỗng ngơ ngác, hỏi: “Hắn đâu?”

Tử Dạng biết Thư Mộng hỏi Cổ Ly liền lắc đầu: “Nô tì không biết, em tưởng tiểu thư muốn thương lượng kín với Giám quốc đại nhân nên không cho người canh gác. Hôm nay thấy trễ quá rồi em mới đến giục tiểu thư, nào ngờ…”

Thư Mộng nghe mà tái mặt. Mình lại đánh giá thấp tên khốn Cổ Ly này rồi, thế lực trong cung của hắn khủng khiếp hơn cả mình tưởng. Mình bắt hắn thì mất cả chì lẫn chài, mà hắn thì lỉnh đi nhẹ nhàng như một con cá trạch, không một ai phát giác.

Nét mặt Thư Mộng sa sầm, nàng nghiến răng ngồi dậy, ra lệnh: “Cổ Ly, lần này đừng trách bổn hoàng không nể ngươi. Tử Dạng, lên triều, bổn hoàng có một việc rất quan trọng cần tuyên bố.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play