Thư Mộng thấy môi mình nóng bỏng, lưỡi Cổ Ly gấp gáp luồn vào miệng nàng một cách điên cuồng và dữ dội. Chẳng dịu dàng cũng không từ tốn, hắn tấn công nàng như một con dã thú sống bằng bản năng và dục tính.
Cổ Ly biết mình đang hành động quá điên rồ, nhưng lí trí hắn đã quá lu mờ để ghìm cương. Hắn muốn bảo Thư Mộng chạy đi lắm, nhưng hắn không nói được câu nào nữa. Ý thức sót lại quá yếu ớt và không đủ để khống chế thân thể đang phát cuồng. Cổ Ly sợ hãi tột độ, hắn chưa từng gặp loại thuốc nào có dược lực mạnh đến thế. Thuốc có tác dụng ngay từ khi vào cơ thể hắn, nhưng thời điểm ấy hắn hoàn toàn khống chế được tình hình. Chắc chắn cái bát nước mà Thư Mộng cho hắn uống có vấn đề, vì chỉ sau khi uống nước, hắn mới mất khống chế với ham muốn, và thậm chí không thể kiểm soát hành động để nhẹ nhàng, dịu dàng với Thư Mộng hơn một chút.
Thư Mộng bị mút đau cả lưỡi, răng Cổ Ly còn bập vào môi nàng làm nàng đau điếng. Quá giận dữ, nàng dùng hết sức bình sinh giãy ra khỏi vòng tay hắn, giã một chưởng vào vai Cổ Ly, làm hắn đau quá mà phải buông nàng ra.
Thư Mộng vừa thoát khỏi vòng vây, chưa kịp đứng vững thì Cổ Ly đã lại bổ nhào tới. Nàng tức lắm, quát lên: “Dám đụng vào bổn hoàng hả? Để bổn hoàng dạy cho ngươi một bài học nhé!” Dứt lời, nàng móc dây vào xích trói trên tay Cổ Ly, treo hắn thẳng đứng lên.
Thư Mộng vớ lấy một cây roi trong đống dụng cụ hành hình, vụt lên ngực Cổ Ly một phát. Áo Cổ Ly rách toạc, mở phanh ra, toàn thân hắn trần trụi trước mặt nàng.
Về phía Cổ Ly, sự xa rời của thân thể thơm tho, mát lạnh trong lòng khiến ngọn lửa trong người hắn càng bùng lên dữ dội, hẵn giãy dụa và rên rỉ vì khát khao tình dục. Trong cơn hành hạ của ham muốn, chẳng hiểu sao phát roi của Thư Mộng khiến hắn cảm thấy nhẹ nhõm và dễ chịu hơn bao nhiêu. Sự thỏa mãn khiến hắn phải rít lên vì sướng.
Thư Mộng thấy thế thì gằn giọng: “Hóa ra đây là sở thích của ngươi hả? Được, để bổn hoàng chơi với ngươi đến chán thì thôi.” Vừa nói vừa quất thêm hai roi, khiến tiếng kêu của Cổ Ly lại càng lớn hơn nữa.
Tiếng roi quất tàn bạo xen lẫn tiếng rên khàn khàn đầy khoái cảm trong tầng hầm khiến ai nghe cũng phải bủn rủn chân tay.
Chiếc roi Thư Mộng dùng vốn được chế tác riêng cho việc phòng the, dùng chiếc roi này thì Cổ Ly tha hồ mà sung sướng. Nàng lại quật một nhát lên đùi hắn, khoái cảm xộc lên tận óc Cổ Ly, cơ thể hắn ưỡn căng như sắp ngã ngửa về sau. Mái tóc đen mượt của Cổ Ly xõa tung sau lưng. Ngửa mặt lên trời, Cổ Ly bấu víu lấy sợi xích trói tay mình, chân kiễng lên, cả người run bần bật.
Chứng kiến cảnh tượng này, Thư Mộng siết chặt roi trong tay, ngừng đánh. Nàng phải ngoảnh mặt đi, hít một hơi thật sâu.
Mãi hồi lâu sau Cổ Ly mới hết run, đầu tựa vào cánh tay thở dốc. Trên thân thể trần trụi của hắn loang lổ vệt đỏ, tóc tai rối bời, người hắn mướt mát, mồ hôi chảy ròng ròng xuống từ búi tóc. Sau trận “tra tấn”, thân thể như đẽo tạc từ đồng thau của hắn càng trở nên gợi dục hơn, khó mà nói rằng hắn đã phải chịu cực hình tàn nhẫn.
Thư Mộng đã ngừng tay từ lâu, nàng nghiến răng hỏi Cổ Ly: “ Ngươi có ổn không?”
Cổ Ly tựa đầu lên một bên tay, thở hổn hển. Hắn thấy mặt Thư Mộng cũng tái mét mà lại hơi thẹn thùng thì cười khoái trá. Cổ Ly liếm lên vết sưng đo đỏ trên cánh tay mình, nói với Thư Mộng: “Hóa ra nàng cũng biết chơi cái trò này, kinh nghiệm ra phết đất…Ôi…” Cổ Ly chưa nói hết câu, thân thể lại bắt đầu trở nên bất thường.
Thư Mộng nghe Cổ Ly nói thế thì sầm mặt. Thấy thuốc lại phát tác tiếp, nàng vứt roi đi, vừa chán nản vì thuộc hạ làm ăn không ra gì để mình phải gỡ rối, vừa tức vì bản thân đã kìm lực để tránh cho Cổ Ly bị thương, nhưng hắn lại nhục mạ nàng. Hừ một tiếng, Thư Mộng tháo dây cho Cổ Ly. Cổ Ly khuỵu xuống, ngã phịch lên cái ghế bên dưới.
Thư Mộng bình tĩnh xé một chiếc roi mềm trên bàn ra, từ từ tiến đến chỗ Cổ Ly.
Cổ Ly thấy Thư Mộng muốn trói mình lại thì giãy mạnh, tiếng xích sắt lịch kịch càng khiến khung cảnh ngục giam thêm mờ ám.
Thư Mộng cười khinh bỉ. Đùa, Cổ Ly không biết võ công, còn nàng được rèn luyện từ bé, tuy không phải là cao thủ, nhưng dư sức đối phó với một người đàn ông bị trói. Tức thì, nàng đè Cổ Ly xuống.
Cổ Ly giãy dụa ác liệt lắm nhưng vẫn bị Thư Mộng ấn xuống ghế. Đột nhiên, Thư Mộng khựng lại, nỗi bất ngờ lóe lên trong mắt. Cổ Ly đang giãy dụa thì phát hiện Thư Mộng chẳng còn tí sức lực nào, bèn vùng ra rồi ôm lấy nàng. Hai sợi xích còn vướng trên tay hắn quấn lấy thân thể Thư Mộng, trói chặt cả hai với nhau.
“Buông bổn hoàng ra, to gan…, thả…thả ra…” Thư Mộng không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết tay chân mình nhũn hết cả ra. Từng luồng sóng nhiệt bốc lên từ bụng, lan ra tứ chi khiến miệng lưỡi khô khốc. Nàng bắt đầu khát khao cái thân thể đàn ông trần trụi đang quấn lấy mình, nàng không thấy nó đáng ghét nữa, chỉ muốn được gần gũi nó hơn.
“Thế này là sao? Kìa…Bỏ cái tay ra…Không được sờ…” Thư Mộng cố vặn vẹo nhưng vướng phải xích trên tay Cổ Ly, chẳng nhúc nhích được tí nào. Nàng thấy bức bối quá, cảm giác nóng bỏng này vừa lạ vừa khó kiểm soát.
Thấy mặt nàng đỏ ửng lên và người thì mềm nhũn, nóng bỏng, Cổ Ly biết Thư Mộng cũng trúng thuốc rồi. Hắn áp vào tai nàng thở hổn hển, gắng nói bằng giọng khàn đục: “Tự nàng chuốc lấy đấy nhé.” Hắn chịu hết nổi rồi, sấn đến hôn Thư Mộng.
Giọng nói trầm khàn nam tính của Cổ Ly như châm mồi lửa, khiến Thư Mộng tan chảy. Lí trí còn đó nhưng thân thể không thể không cầm cự được nữa rồi. Nàng cố gắng đẩy hắn ra, nhưng sự chống cự yếu ớt chỉ khiến Cổ Ly say đắm hơn. Nụ hôn dữ dội của hắn khiến nàng lú lẫn, Thư Mộng buông bỏ hết tất cả, ập vào Cổ Ly.